– Cầu, cầu xin đại nhân tha mạng.
Ba người kia cung kính giao tính điểm cho Lăng Hàn.
Lăng Hàn tiếp nhận, cười nhạt một tiếng:
– Thế nào, đột nhiên cải tà quy chính rồi?
Hắn căn bản không sợ ba người này đào tẩu, với thần thức mạnh mẽ của hắn, ba người này có thể chạy trốn tới đâu? Lại nói, hắn còn chưởng khống địa mạch đấy.
– Tất cả đều bởi vì quang huy của đại nhân!
Một tên đại hán kích động nói.
– Dưới quang huy của đại nhân chiếu rọi, chúng ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, cho nên mới cải tà quy chính.
Khốn kiếp, ngươi cũng quá vô sỉ.
Hai tên đồng bạn đều nhe răng, không nghĩ tới đối phương lại nói ra lời buồn nôn như vậy.
Lăng Hàn cười một tiếng:
– Thiên xuyên vạn xuyên, nịnh nọt không xuôi. Đến, nịnh nọt nhiều một chút, nói không chừng ta tâm tình tốt sẽ không tính toán với các ngươi.
– Đại nhân, ngươi chính là mặt trời trên cao, soi sáng vạn vật trên thế gian!
– Ngài thần uy vô địch, đến mức âm hồn đều hôi phi yên diệt!
– Có sự tham dự của ngài, trận chiến dịch này sẽ lưu danh sử sách, chiếu sáng vạn cổ!
…
Ba người vội vàng nịnh nọt, ngược lại chỉ là lời nói, nói nhiều cũng chẳng mất gì, sau khi nghe nhiều cũng miễn dịch với lời buồn nôn.
Lăng Hàn cười một tiếng, cắt ngang bọn họ, nói:
– Các ngươi tên gọi là gì?
– Lưu Tinh.
– Phong Hưng Vượng.
– Cốc Thái Hoa.
Ba người vội vàng báo ra tên của mình, đồng thời trong mắt cũng có một chút chờ mong, nếu có thể ôm chân thô của Lăng Hàn, về sau bọn họ có thể xông pa.
– Lần sau âm hồn xâm lấn, đến không hạm số 754 tìm ta.
Lăng Hàn nói, sau đó nghênh ngang rời đi.
– Cảm ơn đại nhân!
Ba tên vô cùng vui mừng, bọn họ thực sự ôm được chân to.
Lăng Hàn lại đi tới chỗ Đế tộc liên minh thiết lập hối đoái bảo vật.
Để tiện cho võ giả trên Tử La tinh, điểm hối đoái như thế có rất nhiều nhưng mà, lần đầu tiên ở nơi này sẽ tới và trừ điểm công chiến công của ngươi trước, bảo các ngươi chờ vài ngày, bọn họ sẽ mang đồ hối đoái từ tổng bộ tới và giao cho các ngươi.
Bởi vậy, chỗ hối đoái không lớn, thậm chí nhân viên công tác cũng chỉ có hai tên, theo thứ tự là một già một trẻ tuổi, đều là nam tính.
Thấy nam tử trẻ tuổi đang bận bịu, Lăng Hàn tìm lão nhân, xem bộ dáng, lão nhân là người phụ trách ở nơi này, nam tử trẻ tuổi chỉ là trợ thủ.
– Muốn hối đoái thứ gì, chính mình chọn trước, quyết định xong cứ giao tính điểm cho ta.
Không đợi Lăng Hàn mở miệng, lão đầu trực tiếp đưa ra một viên cầu nhỏ, lộ ra dáng vẻ không kiên nhẫn.
Lăng Hàn cầm lấy viên cầu nhỏ, thần thức dò xét, một bức hình hiện ra trước mặt hắn, tất cả đều là các loại thiên tài địa bảo, pháp khí, đan dược, phía dưới cùng là giá trị điểm chiến công.
Hắn chỉ cảm thấy hứng thú với tiên khí, hắn không ngừng tìm kiếm, không lâu sau, hắn liền phát hiện giao diện tiên khí.
Từ nhất tinh tới bát tinh đều có, nhưng tiên khí nhất tinh chỉ cần một trăm vạn chiến tích, tiên khí bát tinh cao tới một ngàn năm trăm vạn.
Từ trên lý luận, phẩm chất tiên khí cao hơn một cấp, giá trị sẽ cao hơn gấp mười lần, cho nên, tiên khí nhất tinh dùng một trăm vạn chiến tích đổi được, cứ thế mà tính ra, giá trị hối đoái tiên khí bát tinh sẽ cao đến quá đáng.
Việc này không thích hợp.
Tiên khí bát tinh quý giá nhưng vẫn phải cho người ta hối đoái, nhưng nếu tiên khí nhất tinh đều đạt tới tình trạng ai cũng có thể đổi, như thế, Đế tộc cũng sẽ nghèo đi.
Cho nên, chỉ có thể định giá cao.
Một trăm vạn công tích giá trị, với phần lớn người mà nói đây là mong muốn không thành, chỉ có số rất ít cường giả mới có thể đạt tới, mà đã ngoài một ngàn vạn điển chiến tích sẽ làm người ta tuyệt vọng.
Trừ Đế tử và đám người Thủy Nhất, Đinh Thụ, còn ai có thể đạt tới?
Đổi cho bọn họ chính là giúp bọn họ?
Cho nên, Đế tộc phải suy tính rất chu toàn, nhìn như công bằng, kì thực không công bằng một chút nào.
Nhưng mà, bọn họ tính sót một Lăng Hàn.
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, tại sao không thấy Dương Dịch Hoàn, Phong Diệu Lăng hay Hà La đâu?
Với thực lực của bọn họ, đã có thể giết âm hồn tăng tu vi, còn có thể tìm được điểm chiến công đổi bảo vật, sao lại không làm?
Trong lòng của hắn nghĩ như vậy nhưng cũng không có do dự, hắn đặt viên cầu và tính điểm lên bàn, nói:
– Ta nghĩ kỹ, chọn một phần tiên khí bát tinh!
Phốc!
Lão giả kia bị sặc, trên mặt mang theo kinh ngạc.
Ngươi bị điên sao?
Tiên khí bát tinh, cần bao nhiêu điểm chiến tích mới đổi được?
Một ngàn năm trăm vạn!
Ngươi có giết âm hồn từ khi mới sinh ra, vẫn giết cho tới hiện tại, có thể tích lũy một trăm vạn chiến tích đã rất trâu bò, thế mà còn dám chỉ đích danh muốn tiên khí bát tinh giá trị một ngàn năm trăm vạn?
Ha ha, đần độn sao?
– Đi đi đi!
Lão giả vung lên tay đến, biểu lộ cực kỳ bất thiện, cho rằng Lăng Hàn là kẻ điên hoặc đang đùa giỡn hắn.
Lăng Hàn cau mày, nói:
– Dựa theo quy củ, ta chọn vật hối đoái, ngươi chỉ phụ trách khấu trừ chiến tích, cũng báo cho ta biết khi nào có đồ vật, vì cái gì ngươi không theo quy trình?
– Ha ha ha!
Lão giả cười ha hả nhưng trên mặt không cười.
– Tiểu tử, ngươi thật sự muốn làm lớn chuyện sao? Vậy lão phu cũng không ngại nói cho ngươi, ngươi dám trêu đùa Đế tộc, đây chính là tội chết!
Trong điểm hối đoái còn có người khác, thấy hai người đột nhiên làm lớn chuyện thì xúm lại.
Lão giả nói rõ một cách đơn giản, lập tức làm cho tất cả mọi người cười to.
Người nào không biết giá của tiên khí bát tinh?
Đây chính là một trong những thứ quý giá nhất, người nào nhìn cũng phát khiếp.
Muốn nói là cường giả Tôn Giả hay thế hệ hoàng kim tới đây hối đoái, mọi người còn có thể tiếp nhận, tiểu tử này bề ngoài xấu xí, ha ha, quả thực chính là nói giỡn.
– Ngươi điên rồi sao?
– Mộng tưởng chính mình là cường giả tuyệt thế quá lâu, xem chính mình thành cường giả?
– Tiểu tử, mụ mụ ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm, đánh xong nên về nhà.
Rất nhiều người đều cười nhạo, cảm thấy dạng cực phẩm như Lăng Hàn quá hiếm thấy.
Lăng Hàn cũng cười một tiếng, nói:
– Tranh thủ thời gian trừ chiến tích, ta đang vội!
Phốc, đám người chung quanh chế giễu, chậc chậc chậc, gia hỏa này nói chuyện thật buồn cười.
– Tốt, lão phu muốn xem chiến tích của ngươi – kinh người- cỡ nào.
Lão giả hừ một tiếng, hắn cầm tính điểm lên xem.
Lúc hắn nói hai chữ – kinh người- đều làm mọi người cười to.
Có ít người nhìn về phía Lăng Hàn với ánh mắt thương hại, ai, cần gì chứ, chạy đến đây tìm mất mặt xấu hổ?
– Trời ơi!
Lão giả cầm lấy tính điểm xem, thần thức quét qua, hắn giật mình và chửi bậy một câu.
Mẹ nó!