Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4977: Giáo Chủ Thất Tinh




Oanh!

Năng lượng hủy diệt đánh ra và hóa thành chùm sáng hắc ám hơn cả hắc ám, sử dụng tốc độ nhanh nhất tấn công âm hồn cấp Tôn Giả.

Âm hồn cấp Tôn Giả kia không nghĩ tới một kích của Lăng Hàn có thể nhanh như vậy, lúc này trốn tránh không được, âm hồn cũng đành phải vung hai vuốt đỡ trước ngực.

Không quan trọng, chỉ là Giáo Chủ công kích, âm hồn có thể dễ dàng đón đỡ.

Nhưng mà, lực quyền đánh trúng, âm hồn ý thức được có điều không ổn.

Phòng ngự của nó khi đối diện với công kích này chỉ là thùng rỗng kêu to.

Bành!

Năng lượng hủy diệt dâng trào, âm hồn cấp Tôn Giả bị tiêu diệt.

Nếu có người khác nhìn thấy, bọn họ chắc chắn sẽ giật mình sợ hãi.

Bởi vì mặc dù chiến lực của âm hồn không mạnh nhưng phòng ngự cũng rất cao.

Việc này không phải thể hiện bằng thể phách cường đại, mà là chúng nó bị thương sẽ khép lại, đương nhiên, chiến lực sẽ giảm đi nhưng có thể thông qua thôn phệ âm hồn khác khôi phục.

Cho nên, giết âm hồn quá phiền, cần phải đánh nát mới được.

Nhưng ở trước mặt của Lăng Hàn, âm hồn bị một quyền của hắn tiêu diệt ngay lập tức.

Lăng Hàn lại không thèm quan tâm, hắn híp mắt cảm thụ thiên địa ban thưởng, cảm giác này rất tốt.

Đến, lại đến!

Hắn thét dài một tiếng, hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường xuyên qua âm hồn.

Căn bản không cần xuất thủ, chỉ cần vận chuyển năng lượng hủy diệt trên cánh phượng, thân thể hắn xuyên qua nơi nào, âm hồn nơi đó sẽ xuất hiện trạng thái chân không tuyệt đối.

Lực sát thương thật sự mạnh đến mức có thể hủy thiên diệt địa.

Âm hồn tự nhiên không có khả năng ngồi nhìn hắn giết chóc như thế, rất nhanh lại có âm hồn cấp Tôn Giả chạy tới, cũng phát động công kích với hắn.

Cho dù âm hồn công kích mềm mại nhưng dù sao cũng là Tôn Giả!

Lăng Hàn không dám đón đỡ, hắn chỉ phát động Phượng Dực Thiên Tường, ngược lại ngươi đuổi không kịp ta.

Nhưng mà, thân thể hắn đi qua nơi nào, nơi đó biến thành thịnh yến giết chóc.

Thình lình, hắn bộc phát năng lượng hủy diệt đánh về phía âm hồn Tôn Giả, sau khi ăn thiệt thòi một lần, âm hồn tự nhiên sẽ có phòng bị, trước tiên trốn tránh, cho nên Lăng Hàn công kích vô công.

Không sao.

Lăng Hàn cười, không thể giết Tôn Giả, nhưng mà âm hồn Giáo Chủ lại chạy không thoát.

Hắn thỏa thích giết chóc như chỗ không người, không, không hồn có thể ngăn cản.

Mà ở phương xa, cường giả trên chiến trường Tôn Giả, Giáo Chủ đều phát hiện áp lực của bọn họ nhẹ đi.

A?

Rõ ràng âm hồn đang lao tới như thủy triều nhưng hiếm lạ chính là, số lượng âm hồn Giáo Chủ, Tôn Giả lại ít đi rất nhiều, áp lực của bọn họ giảm nhiều.

Xảy ra chuyện gì?

Chiến đấu mới tiến hành một ngày mà thôi, âm hồn đã muốn rút quân?

Không đúng.

Lần này nhẫn nhịn hơn nửa tháng, lần này sẽ là một lần công kích vô cùng cường thế, tại sao lại có dấu hiệu kết thúc chứ?

Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng có người trẻ tuổi ở phía trước hấp dẫn thật nhiều âm hồn cấp Tôn Giả cấp truy kích, mà âm hồn Giáo Chủ lại chết rất nhiều.

Lăng Hàn cũng không có đóng đinh ở một chỗ, hắn không ngừng di động, hắn chạy quanh Sơn Hải Thiên và tận lực kéo thù hận.

Hắn cũng rất cẩn thận, trước mặt âm hồn cấp Tôn Giả hắn còn có thể tới lui tự nhiên, thậm chí còn có lực chém giết, nhưng mà, một khi có Âm Thánh xuất thủ, như vậy hắn nhất định sẽ bị giết.

Cho nên, hắn luôn chuẩn bị sẵn, sửdungj hạt Tử Nhân tới đỡ công kích của cường địch

Để hắn kinh ngạc chính là, dường như âm hồn rất giảng quy củ, mặc hắn giết nhiều âm hồn cấp Giáo Chủ như vậy, lại giết ba đầu cấp Tôn Giả, nhưng vẫn không có Âm Thánh xuất hiện đến ngăn cản hắn.

Sau chiến đấu ba ngà, Lăng Hàn đạt được thiên địa ban thưởng đầy đủ, từ đó tu vi tăng lên lục tinh đỉnh phong.

Lúc này, hắn không tiếp tục tấn công.

Bởi vì hắn đã hiện hình, nếu mang theo một dám âm hồn quay về, có ai không nhận ra hắn?

Ngày tốt lành vừa mới bắt đầu, Lăng Hàn tuyệt đối không muốn người khác phát hiện ra mình nhanh như vậy.

Nhất định phải ổn định!

Không quan trọng, tu vi của hắn không cách nào tăng lên, nhưng thiên địa ban thưởng ở các mặt, linh hồn lực, thể phách, sinh mệnh bản nguyên, những thứ này đều tiếp tục tăng lên.

Một trận chiến này kéo dài đến chín ngày.

Rốt cuộc âm hồn cũng thu binh, âm hồn còn lại đều lui vào Sơn Hải Thiên.

Lăng Hàn thở ra, hắn cũng quay trở về.

Hắn sử dụng Quỷ Ảnh bộ ẩn giấu thân thể, với thực lực của hắn bây giờ, cho dù đứng trước mặt, Tôn Giả cũng không thể phát hiện ra hắn.

Chiến Thần cung thật sự có tài năng ở phương diện này.

Lăng Hàn không có trực tiếp đi về Tử La tinh, mà là lên một chiếc không hạm.

Hắn muốn đột phá trên không hạm.

Đúng dịp chính là, đây chính là không hạm hắn ngồi lần đầu.

Tên lão binh nhìn thấy Lăng Hàn, hắn cũng kinh ngạc.

Bởi vì hắn cũng không nhìn thấy Lăng Hàn lên hạm.

– Có lẽ ngồi không hạm khác.

Hắn lẩm bẩm, hắn nghĩ ra một đáp án.

Nhưng vì một chiến sĩ tự do, có thể trải qua hai lần chiến đấu mà không chết, thực lực và năng lực sinh tồn đều không tồi.

Hắn đi tới, ngồi ở bên cạnh Lăng Hàn, nói:

– Huynh đệ xưng hô như thế nào?

Lăng Hàn nhìn hắn một cái:

– Kỷ Vô Danh.

Nghe là biết cái tên giả, bởi vì có ai gọi là – Vô Danh- cơ chứ.

Nhưng lão binh cũng không có để ý, Lăng Hàn gọi là cái gì không quan trọng, hắn muốn chính là đi vào chủ đề.

– Kỷ huynh đệ, ngươi có thể trải qua hai lần đại chiến mà không chết, năng lực sinh tồn thật lợi hại.

Hắn xu nịnh nói.

Lăng Hàn cười một tiếng:

– Không có gì, thời điểm chiến đấu chỉ cần nấp phía sau, ngươi cũng giống như vậy mà.

Mẹ nó!

Trong mắt lão binh không có bình tĩnh, hắn vô cùng xấu hổ.

Ngươi có khác gì đào binh?

Còn hùng hồn như vậy? Rất quang vinh sao?

Lão binh trực tiếp bó tay rồi, nếu cho kẻ này gia nhập quân chính quy, chẳng khác gì hại người khác.

Hắn đứng lên, đi.

Lăng Hàn cười một tiếng, bắt đầu làm chuẩn bị xung kích Giáo Chủ thất tinh.

Những ngày qua hắn liên tục huyết chiến, hơn nữa tu vi tăng lên đều là thiên địa ban thưởng, tự nhiên không có chút tác dụng gì, chỉ cần lắng đọng gần nửa ngày, hắn có nắm chắc vạn toàn.

Xung kích thất tinh!

Không hạm đã trở lại cảng, mọi người xuống thuyền nhưng Lăng Hàn đang bế quan không nhúc nhích.

Không người nào để ý hắn, bởi vì bọn họ đã nghe lão binh nói, Lăng Hàn chính là một tên hèn nhát, sau khi lên chiến trường sẽ nấp ở phía sau kiếm tiện nghi.

Có ai sẽ quan tâm loại người này chứ?

Khó trách, thời điểm chiến đấu không ai gặp qua hắn.

Lăng Hàn sẽ không quan tâm, tinh thần của hắn đang đột phá.

Hai ngày sau đó, đột nhiên Lăng Hàn mở mắt ra.

Đạo quả thụ lại trưởng thành một mảng lớn, phía trên Đạo quả xuất hiện kim tuyến thứ bảy.

Thất tinh.

Lăng Hàn nhanh chân rời đi, hắn còn không có xuống thuyền, hắn thấy lượng lớn võ giả lên thuyền.

Không cần hỏi, khẳng định là âm hồn phát động công kích lần nữa.

Được rồi, cũng không cần xuống thuyền, trực tiếp đi vào tinh không là được.

Lăng Hàn đứng chắp tay, hắn nhìn vào tinh không, lấy thị lực của hắn hiện tại, mơ hồ có thể nhìn thấy trong tinh không có rất nhiều âm hồn.

Trận chiến tranh này phải đánh tới khi nào?

Nhìn thái độ ngưng trọng của hắn, người trên thuyền đều khịt mũi xem thường.

Khốn kiếp, ngươi là một tên đào binh, giả vờ trách trời thương dân gì chứ?