Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4949: Người Bách Lý Gia Tới




Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, muốn đột phá đến Tứ Cực cảnh, nhất định phải cho Đạo quả trưởng thành đến cực hạn, từ đó hóa thành Tứ Cực trụ

Nếu bị xiềng xích màu đen vây khốn, Đạo quả làm thế nào diễn hóa Tứ Cực?

Lăng Hàn nhíu mày, hắn quá yêu nghiệt, nhưng lại không có phạm phải tội ác tày trời gì, cho nên, Thiên Đạo tăng thêm gông xiềng cho hắn, làm hắn vĩnh viễn vây ở Giáo Chủ sao?

Đây chính là thiên địa trói buộc!

Lăng Hàn chỉ bị quấy nhiễu một chút, hắn lập tức kiên định tín niệm.

– Thiên địa gông xiềng thì như thế nào, ta nhất định có thể đánh vỡ!

– Hơn nữa, ta đánh vỡ thiên địa trói buộc thành tựu Tôn Giả, tất nhiên sẽ mạnh hơn Tôn Giả vô số lần.

Thậm chí, sau khi hắn thành Tôn Giả, hắn còn trâu bò hơn cả khi ở cảnh giới Giáo Chủ, năng lực chiến đấu vượt cấp mạnh hơn.

Hắn rất mong đợi, đánh nhau với thiên địa chính là việc vui hiếm có.

Bởi vì cường giả Giáo Chủ của Ảnh Nguyệt Hoàng Triều bị giết nhiều như thế, đây chính là thời điểm thực lực suy yếu nhất, đối mặt cơ hội tốt như vậy, dù cho Trần Phong Viêm không nghĩ mượn lực của Hầu ca thì hắn cũng không bỏ qua.

Hắn cầm vũ khí nổi dậy, suất lĩnh Thiên Hải tinh độc lập, cũng nhân cơ hội thu Nguyệt Hoa tinh vào dưới trướng.

Ở mấy vạn năm trước đó, Thiên Hải tinh phụ thuộc vào Nguyệt Hoa tinh, tình huống bây giờ đã ngược lại, từ đó Trần Phong Viêm vô cùng sảng khoái.

Đây là tâm nguyện cũng là dã tâm của Trần gia bọn họ.

Thu nạp tinh cầu phụ thuộc, việc này có rất nhiều việc phát sinh, Trần Phong Viêm bận rộn tới mức không có thời gian nghỉ ngơi, tự nhiên cũng không đoái hoài tới việc đi thỉnh an Hầu ca.

Trăng lên giữa trời.

Trần Phong Viêm còn đang phê duyệt tấu chương, Nguyệt Hoa tinh có nhiều việc rối tinh rối mù, dính đến rất nhiều thế lực lợi ích tranh chấp, hắn nhất định phải xử lý cẩn thận.

Mặc dù thực lực của hắn đủ để trấn áp, nhưng thống trị một tinh cầu không thể dựa vào một người, nhất định phải có rất nhiều người hỗ trợ, cho nên, hắn nhất định phải xử lý tốt cân bằng trong đó.

Cái gọi là thuật đế vương, đại khái chính là như thế.

Hả?

Đột nhiên Trần Phong Viêm ngẩng đầu lên, chẳng biết từ khi nào, trong cung điện có thêm hai người.

Ngay từ đầu, hắn còn tưởng rằng là Hầu ca cùng Lăng Hàn, nhưng vừa nhìn lên thì không đúng.

Hắn nhe răng, đây là có chuyện gì?

Hắn vừa mới đột phá Giáo Chủ, hắn có thực lực mạnh nhất trong mấy tinh vực lân cận, hắn vốn tưởng rằng có thể tiếu ngạo thiên hạ một hồi, không nghĩ tới trước có Hầu ca và Lăng Hàn, sau có hai người kia.

Các ngươi đến đả kích ta sao?

– Các ngươi người nào?

Trần Phong Viêm từ tốn nóihắn không hề sợ hãi.

Đây là khí phách nên có của đế vương, cũng bởi vì Hầu ca và Lăng Hàn đều ở trên Thiên Hải tinh, có rất nhiều việc xảy ra, cho nên có thể nhanh chóng tới trợ giúp.

Đột nhiên tới hai người, nhìn qua là trung niên hơn bốn mươi tuổi, nhưng phát ra khí tức vô cùng khủng bố, không có người nào yếu hơn Trần Phong Viêm.

Đều là Giáo Chủ!

Nam tử mặc cẩm bào màu đỏ nói:

– Ngươi chính là Trần Phong Viêm?

Ngươi quá ngạo mạn!

Trần Phong Viêm áp chế lửa giận trong lòng, hắn phất tay cho hộ vệ lui ra, bọn họ xông lên cũng chịu chết mà thôi.

– Chính là trẫm!

– Đúng ngươi thì tốt rồi.

Nam tử mặc cẩm bào màu đỏ nói:

– Ta tên là Bách Lý Xuyên, đến từ Tử Vi Đế tộc.

Đế tộc!

Trần Phong Viêm sững sờ, đừng nói hắn, cho dù đại lão Thánh Địa nghe được hai chữ Đế tộc cũng phải động dung.

Trải qua thời gian dài, hai chữ Đế tộc đã đại biểu cho quyền uy của thiên địa, được công nhận là thế lực tối cường, siêu nhiên cao hơn tất cả.

Năm tháng có thể làm bất cứ thế lực nào suy sụp, duy chỉ có Đế tộc ngoại lệ.

Bọn họ giống như không thuộc về thế giới này, bọn họ cao cao tại thượng, cúi nhìn thế gian hưng suy.

Mặc dù trong nội tâm Trần Phong Viêm rất tức giận nhưng hắn áp chế vài phần, nói:

– Hai vị tìm trẫm, cần làm chuyện gì?

Một tên nam tử mặc trang phục màu xanh lá phất tay với Trần Phong Viêm:

– Hiện tại là chúng ta đang hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời là được rồi.

Thái độ này quá phách lối, quá khinh bỉ!

Trần Phong Viêm lúc này muốn nổi giận, nhưng nhớ tới bối cảnh của hai người này thì áp chế lại.

Đế tộc, đây là quái vật khổng lồ.

Hắn hít một hơi thật sâu, không nói thêm gì nữa.

Bách Lý Xuyên không có đặt bất mãn của Trần Phong Viêm trong lòng, Đế tộc hành sự, cần để ý tới người khác cảm thụ sao?

Bọn họ là thần long trên chín tầng trời, những kẻ tầm thường chỉ có thể ngưỡng vọng bọn họ.

Hiện tại, bọn họ chịu tự hạ thấp địa vị, Trần Phong Viêm nên mang ơn, vinh quang cả đời.

– Nguyệt Hoa tinh bị Tử Vi Đế tộc ta nhìn trúng, ngươi không hỏi mà lấy, đây là đại bất kính!

Hắn thản nhiên nói.

– Nhưng nếu như ván đã đóng thuyền, ta cũng lười quan tâm.

– Như vậy đi, chỉ cần ngươi về sau ngoan ngoãn nghe lời, Hoàng đế do ngươi làm, ngươi cần dẫn dắt con dân thờ phụng tộc vị trường bối này của ta.

Hắn lấy ra chân dung và ném cho Trần Phong Viêm:

– Đây là Dương Bình Tôn Giả của tộc ta, hắn sắp xung kích Thánh vị, cần các ngươi cung cấp tin ngưỡng lực.

Trần Phong Viêm không chút do dự lắc đầu:

– Không có khả năng!

Mặc dù Hầu ca không có yêu cầu, nhưng Trần Phong Viêm đã quyết định, muốn bách tín hắn quản lý thờ phụng Hầu ca, cung cấp tín ngưỡng lực cho Hầu ca.

Dù Hầu ca xung kích Thánh vị không cần ngoại lực, nhưng sau khi thành Thánh thì sao?

Tín ngưỡng lực có thể tăng cường chiến lực của Thánh Nhân, cũng có thể cứu mạng vào một ít thời điểm, cho nên hắn nhất định phải lưu lại thủ đoạn vì Hầu ca.

Trần Phong Viêm cự tuyệt làm hai người Bách Lý Xuyên sững sờ.

A, bọn họ không phải tới đây thông báo sao?

Sau đó, bọn họ chỉ cần chỉ điểm Trần Phong Viêm làm thế nào thành lập thánh miếu, làm thế nào tiến hành nghi thức tín ngưỡng là xong.

Thế mà bị cự tuyệt?

– Trần Phong Viêm, ngươi lặp lại lần nữa?

Nam tử mặc trang phục màu xanh lên tiếng, trên mặt còn mang theo thần thái không thể tưởng tượng nổi.

Hắn gọi là Bách Lý Nghĩa.

Trần Phong Viêm nói ra chữ không, tâm tình đã bình tĩnh trở lại, nếu đã quyết định vạch mặt, hắn tự nhiên sẽ không cần quan tâm tới:

– Các ngươi có thể rời đi!

– Trần Phong Viêm!

Bách Lý Xuyên quát lớn, cho rằng hắn là ăn mày hay sao, phất tay là muốn đuổi bọn họ?

Trần Phong Viêm tức giận nói:

– Tự tiện xông vào hoàng cung của trẫm, trẫm còn không tính sổ với các ngươi, các ngươi còn muốn hùng hổ dọa người hay sao?

– Ha ha, chỉ là một tên thổ hoàng đế!

Bách Lý Nghĩa cười lạnh.

– Tốt, ta sẽ giết ngươi, lại lập tân hoàng là được rồi, cũng không tin mỗi người đều ngu xuẩn mất khôn như ngươi!

Hắn xuất thủ tấn công Trần Phong Viêm.

– Hừ, lên trời đánh một trận!

Trần Phong Viêm không có đón đỡ, hắn bay thẳng lên trời.

Giáo Chủ khai chiến, lực phá hoại quá lớn.

Hai người Bách Lý Xuyên nhìn nhau, sau đó cũng lao lên cao.

Trần Phong Viêm chỉ mới vào cấp Giáo Chủ, mà bọn họ một người tứ tinh, một người lục tinh, đừng nói xuất thân Đế tộc, cho dù là Giáo Chủ bình thường, mặc cho ai xuất thủ cũng có thể trấn áp Trần Phong Viêm.

Oanh!

Bọn họ tiến vào tinh không xa xôi, sau đó Bách Lý Nghĩa xuất thủ lần nữa, hắn bắt lấy Trần Phong Viêm.

– Giáo Chủ nhất tinh nho nhỏ, ta dùng một ngón tay cũng có thể giết chết ngươi!