Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4927: Mượn Gió Bẻ Măng




Đàn kiến đuổi một đoạn mới từ bỏ.

Không có biện pháp, Phượng Dực Thiên Tường quá nhanh.

– Đàn kiến khó chơi như thế, trong tổ kiến chắc chắn có bảo vật.

Lăng Hàn thì thào.

– Sớm biết, ta nên dùng Quỷ Ảnh bộ ẩn vào trong.

Hắn tìm một chỗ yên tĩnh khôi phục trạng thái.

Chủ yếu là niệm lực tiêu hao hơi nhiều, hắn không ưu sầu về bí lực , trong người hắn có vô số vị diện, liên tục chiến đấu một năm cũng không thành vấn đề.

Ba ngày sau, hắn đã khôi phục trạng thái tốt nhất.

Tốt, lại đi tổ kiến một lần, nhưng lần này hắn muốn yên lặng chui vào.

Hắn đi tới gần tổ kiến, sau đó đổi thành vận chuyển Quỷ Ảnh bộ, thân thể hợp với quy tắc đại đạo, hắn lập tức trốn vào bên trong bóng tối, cho dù xuất hiện sau lưng một tên Giáo Chủ, đối phương cũng chưa chắc có thể phát giác ra được.

A?

Lăng Hàn sững sờ, trước đó còn nhìn thấy con kiến ra ra vào vào, nhưng còn bây giờ không nhìn thấy con nào.

– Mặc dù ba ngày trước ta đại chiến tại nơi này, ta nhớ kỹ nơi này không có lỗ thủng lớn như thế.

Lăng Hàn nhìn các ngóc ngách của tổ kiến, chỗ đó bị đánh nát một khối lớn.

– Trừ phi có người đi vào trước ta!

Chuyện này cũng không kỳ quái, có rất nhiều người đi tới nơi này, giống như Đế Tử Minh, Đế Tử Thiên, bọn họ đều là Tôn Giả, hoàn toàn có thể xông pha tại nơi này.

– Ta nghĩ, trong tổ kiến nhất định có Tôn Giả, sẽ không cho phép đám người Đế Tử Minh uỳ tiện đắc thủ.

Hắn đặt tay lên tổ kiến và cảm ứng.

Một lúc sau, hắn tươi cười.

Hắn cảm ứng được chấn động, sâu trong tổ kiến có chiến đấu mới có thể truyền ra chấn động như thế.

– Nếu vẫn còn chiến đấu, cho dù trong tổ kiến có bảo vật gì, hiện tại khẳng định còn chưa bị lấy đi.

– Ta vào thôi.

Lăng Hàn xuất động, hắn vội vàng tiến vào trong tổ kiến.

Quỷ Ảnh bộ sử dụng ẩn giấu tung tích làm chủ, nhưng cũng không có nghĩa tốc độ tiến sẽ chậm, mặc dù không thể so sánh với Phượng Dực Thiên Tường, nhưng so với thân pháp Thánh cấp khác thì nó còn nhanh hơn nhiều.

Tổ kiến rất lớn, thực sự rất lớn, Lăng Hàn đi nửa giờ vẫn không nhìn thấy nơi chiến đấu.

Khắp nơi trong tổ kiến đều là thi thể của đám kiến.

Ánh mắt Lăng Hàn dò xét chung quanh, hắn âm thầm gật đầu, từ vết thương trên người đám kiến, có ít nhất ba mươi người xông vào tổ kiến.

Hẳn là thế hệ hoàng kim.

Những người này đều là người Đế tộc, cho nên rất dễ dàng liên thủ với nhau, bởi vì mỗi người đều cần mặt mũi, cũng bận tâm tới vinh dự của Đế tộc, cho nên hiếm có người lật lọng.

Lăng Hàn tiếp tục đi tới, mười phút sau, chiến đấu ba động đã cực kỳ rõ ràng.

Sắp đến.

Hắn thả chậm tốc độ, hắn tránh di động tạo ra ba động.

Sau khi đi vài bước, phía trước đã sáng lên, xuất hiện một cái hang rất lớn, cái hang này hình cầu và có bán kính mười dặm.

Trung tâm của hang động là một con kiến màu trắng to lớn, chung quanh có vô số con kiến bảo vệ ngăn trở kẻ xâm nhập.

Có khoảng ba mươi người đại chiến với đàn kiến.

Quả nhiên, đều là Đế tử, hơn nữa đều là thế hệ hoàng kim, cũng có vài tên thế hệ bạch ngân bước vào Giáo Chủ mới được phép tham gia.

Cầm đầu chính là Đế Tử Minh cùng Đế Tử Thiên, hai tên cường giả Tôn Giả này chính là chủ lực, các Đế tử cấp Giáo Chủ đều phụ trách kiềm chế đàn kiến.

Đàn kiến hết sức lợi hại, bọn nó có tới bảy con kiến cấp Tôn Giả, chúng đều lớn như con trâu, lực lớn vô cùng, về mặt sức mạnh còn có thể áp chế Đế Tử Minh cùng Đế Tử Thiên.

Nhưng sở trường của võ giả là vũ kỹ và thần niệm, có thể vận dụng quy tắc, hơn nữa, bắt đầu từ Chân Ngã cảnh, thần niệm càng ngày càng trọng yếu, cũng dần dần chiếm vị trí cao trong chiến lực.

Bởi vậy, cho dù dùng hai địch bảy, thậm chí về mặt sức mạnh không chiếm ưu thế nhưng hai người Đế Tử Minh lại có thể triền đấu với bảy con kiến cấp Tôn Giả.

Một bên khác, các Đế tử đại khai sát giới, bọn họ không ngừng tàn sát đàn kiến, mặc dù trong thông đạo có đàn kiến kéo ra không ngừng, nhưng phòng tuyến cúng đang lui lại phía sau.

Đàn kiến đã lâm vào điên cuồng, đây chính là nơi có kiến chúa và hậu đại của chúng, cũng là căn cơ của tộc quần, tuyệt không thể có sai lầm.

Cho nên, mặc dù tử thương thảm trọng nhưng đàn kiến phản công càng hung ác.

Ánh mắt Lăng Hàn dò xét chung quanh, nơi này có bảo vật gì?

Không phải là kiến chúa đấy chứ?

Ân, đó là cái gì?

Lăng Hàn nhìn thấy bên người kiến trúc có một đám cỏ đen nhỏ, trên chớp đỉnh có từng hạt cỏ lớn như hạt vừng

Đó là đồ chơi gì?

Lăng Hàn không có đồ giám về tiên dược, nhưng mà, hắn mơ hồ cảm thấy có tiên khí ba động.

Trong những hạt cỏ này ẩn chứa tiên khí?

Lăng Hàn sững sờ, đúng là ngoài ý muốn, bởi vì đồ chơi này bề ngoài quá kém, dù sao không ai liên hệ chúng với tiên dược, huống chi còn có thể dựng dục ra tiên khí.

Nhưng nếu đã thấy được, hắn sẽ bỏ qua sao?

Lăng Hàn lặng lẽ xuyên qua khu vực chiến đấu, xuyên qua trận tuyến đàn kiến, tiếp cận kiến chúa.

Trong lúc đó, hắn suýt chút bị chiến đấu ba động đánh hiện hình, còn tốt, hắn nắm giữ Quỷ Ảnh bộ có thể sánh ngang Sát Thánh của Chiến Thần cung, cho nên hắn di chuyển rất ổn định.

Hắn đã tới gần kiến chúa, ở chỗ này, hắn có thể hái được đám cỏ đen.

Nếu hắn xuất thủ ngắt lấy, vậy hắn sẽ hiện hình.

Lăng Hàn cười một tiếng, vào lúc hắn hái được tiên dược, lúc đó có bị phát hiện cũng không sao, hắn sẽ phát động Phượng Dực Thiên Tường cao chạy xa bay.

Đúng lúc này, bỗng nhiên kiến chúa nhúc nhích, nó quay đầu nhìn về phía Lăng Hàn.

Gia hỏa thật mẫn cảm.

Lăng Hàn lúc này mới phát hiện, kiến chúa chính là Tôn Giả, bởi vì khoảng cách quá gần, cho dù hắn nắm giữ Quỷ Ảnh bộ cực kỳ thuần thục cũng bị kiến chúa phát hiện.

Lúc này có mười mấy con kiến phóng về phía Lăng Hàn, mặc dù bọn nó không có phát hiện Lăng Hàn, cả đám đều tận trung với lệnh của kiến chúa.

Không có thời gian có thể lãng phí.

Lăng Hàn vội vàng xuất thủ, hắn hái toàn bộ đám cỏ đen và bỏ vào pháp khí không gian.

Từ đó hắn cũng hiện hình..

Ồ!

Đế Tử Minh và các thế hệ hoàng kim đều sững sờ, trong bọn họ có người ẩn hình tới gần kiến chúa, thành công hái tiên dược?

Tốt!

Bọn họ đều vui mừng, bởi vì triền đấu với đám kiến không có chỗ tốt, hiện tại hái được tiên dược, đương nhiên bọn họ có thể rút lui.

Nhưng mà, sau đó bọn họ giận dữ, suýt nữa cả đám tức chết.

Đó không phải thành viên của bọn họ, mà là Lăng Hàn!

– Lăng Hàn!

– Lớn mật!

– Mau thả tiên dược xuống!

Những thế hệ hoàng kim kia đều quát to, hận không thể bầm thây Lăng Hàn thành vạn đoạn.