Bành!
Một quyền đánh nát thức hải của Tinh Hán, Thế Tử Phù có tác dụng khi đối mặt với năng lượng hủy diệt hay sao?
Thế hệ hoàng kim, lại chết một người.
Lăng Hàn thu hồi nắm đấm, hắn không buồn không vui.
Hiện tại, mục tiêu của hắn không phải là Quan Tinh Hán, mà là hai tên Tôn Giả Đế Tử Minh, Đế Tử Thiên.
– Hiện tại đấu với bọn họ, ta còn chưa phải đối thủ, chỉ có thể sử dụng năng lượng ngọc thạch hãm hại.
Lăng Hàn lẩm bẩm, dù sao hắn chỉ là Giáo Chủ nhị tinh, cho dù tu ra một tia quy tắc thất tinh nhưng khai chiến với thế hệ hoàng kim nắm giữ quy tắc thất tinh, hắn muốn chết sao?
– Nhưng mà, trong Giáo Chủ đã không có ai là đối thủ của ta.
Thử hỏi có Giáo Chủ nào chống đỡ được quy tắc thất tinh oanh kích? Cho dù chỉ là một tia.
Lăng Hàn lục soát thi thể Quan Tinh Hán, hắn không tìm được thứ gì có giá trị, có tiên dược cũng bị luyện hóa, nếu không Quan Tinh Hán làm sao có khả năng bước vào cửu tinh.
Hắn trở lại bãi biển, tìm tới khối mà hắn đã xác định rõ, hắn đặt chân trên đó, tảng đá mọc ra tứ chi, hóa thành rùa biển và bơi vào biển sâu.
Lần này, thạch quy một đi không trở lại.
Ròng rã nửa tháng sau, phía trước xuất hiện đường ven biển.
Cuối cùng cũng vượt qua biển rộng.
Mắt thấy hải vực không còn ánh kiếm bao phủ, Lăng Hàn thả người nhảy lên đất liền.
Đây là một phiến bình nguyên bát ngát, mênh mông vô bờ.
Nên đi phương hướng nào?
Lăng Hàn dò xét, hắn lại tươi cười.
Nơi xa xôi có quang trụ phóng lên trời.
Hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường, tốc độ như bay, hắn tiến về nơi phát ra ánh sáng.
Sau nửa giờ, Lăng Hàn đã đi tới vùng đất có ánh sáng.
A, lại là một tòa cung điện.
– Huyền La điện.
Lăng Hàn nhìn lướt qua, bảng hiệu trên cửa cung viết rõ ba chữ.
– Ai, Lăng huynh, ta rất không muốn nhìn thấy ngươi!
Chỉ thấy ba người Dương Dịch Hoàn, Hà La, Phong Diệu Lăng đã tới đây.
Bọn họ đạp lên Đế lộ nhiều lần, liên tiếp và không bị trì hoãn, biết rõ đi như thế nào, mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Nhưng bọn họ tới sớm nhưng lại không thể vào cung điện, bởi cũng giống như lúc, nơi này có lực cản.
Lăng Hàn cười một tiếng:
– Thật xấu hổ, ta đi trước một bước.
Hắn nhanh chân tiến lên phía trước.
Lực cản nặng nề ập tới, nó sẽ tăng cường khi hắn xâm nhập, bước chân của hắn dần chậm lại, Lăng Hàn hét lớn một tiếng, chiến lực bộc phát hoàn toàn.
Lần này, hắn chẳng những dùng tới năng lượng hủy diệt, hắn còn dùng cả quy tắc thất tinh nhưng kẹp bên trong rất nhiều quy tắc, nếu như quan sát tỉ mỉ sẽ không phát hiện ra.
Cho nên, Lăng Hàn cũng không sợ đám người Dương Dịch Hoàn phát hiện lá bài tẩy của mình.
Hắn không ngừng tiến lên, hắn trực tiến tới cách cửa cung điện mười bước mới dừng lại..
Hắn không thể tiến lên.
Hắn lại vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, thân thể tiến lên mười bước tới trước cửa điện.
Làm cho hắn kinh ngạc chính là, nơi này cũng không có hoa văn màu vàng, hơn nữa áp lực cũng đã biến mất.
Lăng Hàn dừng một chút, hắn duỗi tay đẩy cửa
Chi, cung điện mở ra, Lăng Hàn không do dự tiến vào trong.
Thấy Lăng Hàn biến mất ở trong cung điện, ba người Dương Dịch Hoàn đều cau mày.
– Không thể tiếp tục như vậy nữa.
– Ân, nếu không, chúng ta không thu được một phần đế nguyên nào.
– Chỉ có thể đột phá Tôn Giả.
Ba người đều gật đầu, Giáo thực lực Chủ đã không thể ngăn cản Lăng Hàn, cho nên, bọn họ nhất định phải trở thành Tôn Giả, khi đó mới có thể cưỡng ép lưu Lăng Hàn lại, chờ lực cản tự mình biến mất, Lăng Hàn có khả năng tranh nổi bọn họ hay không?
Mỗi lần trùng tu đều là thể nghiệm khó được, nhưng cũng chỉ có bối cảnh như bọn họ mới có khả năng chơi như thế, đổi thành một người khác, bọn họ sẽ bị thương căn cơ, đừng nói trở nên mạnh hơn, muốn trở lại đỉnh phong cũng khó.
Ba người đều lao đi, muốn tìm nơi đột phá Tôn Giả.
Đối với bọn họ mà nói, đây không phải là việc khó.
Lăng Hàn đi vào trong cung điện, bên trong không có tối tăm như nhìn từ bên ngoài, từng khối ngọc thạch đang phát sáng giống như ngọn đèn.
Chỉ thấy sâu trong cung điện có một người ngồi xếp bằng và quay lưng về phía hắn.
– Ha ha, hàng tỷ năm qua, người có thể đi tới nơi này và nhìn thấy ta, ngươi là người thứ chín.
Người này nói ra, giọng nói vang lên trong thức hải của Lăng Hàn.
Mới chín người?
Lăng Hàn rung động, chắc hẳn chờ lực cản biến mất mới tới nơi này sẽ không gặp được vị trước mặt.
– Tám người trước là ai?
Lăng Hàn hiếu kì.
– Không nhớ rõ.
Người kia lắc đầu, sau đó vươn người đứng dậy, xoay người lại đối mặt Lăng Hàn.
Đó là nam tử trung niên, thân mặc một kiện trường bào màu trắng, hắn có khí chất xuất trần.
Lăng Hàn nghĩ, có lẽ tám người này về sau đều trở thành Đại Đế, hơn nữa là người cực kỳ may mắn, không thành đế đã có được Mẫu Kim, hoặc có được bảo vật sánh ngang, nếu không, nơi này không phải chỉ dựa vào thực lực và thiên phú mới có thể đi vào.
Vận khí, từ trước đến nay chỉ là một phần của thực lực, có thể trở thành cường giả, chí ít vận khí đều không kém.
– Có thể tiếp trăm chiêu của ta, đế nguyên ở nơi này sẽ thuộc sở hữu của ngươi.
Nam tử trung niên thản nhiên nói.
Lăng Hàn vội vàng nói:
– Nếu là có thể tiếp hai trăm chiêu thậm chí nhiều hơn, tiền bối có thể cho ta thêm chút đế nguyên?
Nam tử trung niên sững sờ, hắn chưa gặp qua người nào tham lam như thế, ngươi chưa tiếp một trăm chiêu đã nghĩ tới chuyện tiếp hai trăm chiêu.
– Ha ha, cho dù ngươi đánh bại ta, đạt được đế nguyên cũng không nhiều hơn.
Hắn từ tốn nói.
Ai!
Lăng Hàn thở dài, nói:
– Xin tiền bối ban chiêu.
Vẻ mặt gì thế, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có thể thắng sao?
Nam tử trung niên lắc đầu, hắn cực kỳ im lặng.
Hắn nhanh chân tiến tới gần Lăng Hàn.
Bành, hắn vừa bước đi, quy tắc ứng hợp và hóa thành lợi kiếm sau lưng hắn.
Một đạo, hai đạo, năm đạo, mười đạo, hai mươi đạo!
Hắn đang từ từ súc tích quy tắc, bởi vì hai mươi đạo quy tắc cũng không phải cực hạn của hắn.
Lăng Hàn cũng không sợ, hắn cũng bắt đầu tích lũy quy tắc, hắn cũng muốn biết cực hạn của mình ở đâu.
– Đi!
Nam tử trung niên xuất một chỉ về phía Lăng Hàn, sau lưng hắn xuất hiện hai mươi ba thanh kiếm do quy tắc tạo thành.
Việc này vô cùng kinh người, dù không ngưng tụ trong nháy mắt nhưng cực mạnh.
Lăng Hàn cũng súc tích hai mươi đạo quy tắc, hắn không có tiến thêm một bước, lúc này vượt qua cực hạn của hắn, không phải quy tắc tràn lan, mà là thân thể hắn bị quy tắc làm căng nứt ra.
Hắn hét lớn một tiếng, điều khiển hai mươi đạo quy tắc nghênh đón.
Nam tử trung niên lắc đầu, Lăng Hàn quá tự tin, rõ ràng còn kém ba đạo quy tắc nhưng dám nghênh đón công kích của hắn.
Phải biết, chiến đấu trong cấp bậc Giáo Chủ, thua kém một đạo quy tắc cũng là trí mạng.
Nhưng sự thật làm hắn khiếp sợ.