Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4902: Hầu Tử Khí Phách




Hầu ca hừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Hiên:

“Ngươi muốn giết huynh đệ của lão Tôn, vậy đã hỏi qua côn của lão Tôn chưa?

Thái độ này quá khinh miệt.

Lâm Hiên dù sao cũng là thế hệ hoàng kim, hắn sao chấp nhận được miệt thị như vậy?

Dù sao thì thực lực rõ ràng kém hơn, hắn không thể không áp chế lửa giận trong lòng, trầm giọng nói:

“Các hạ là ai?

Yêu nghiệt như vậy có thể so sánh thế hệ hoàng kim, chẳng lẽ là quái vật như Dương Dịch Hoàn sao?

“Tôn gia gia của nhà ngươi đó!

Hầu ca đem côn gác ở trên vai, trên mặt còn mang theo khí chất vô lại.

Ánh mắt Lâm Hiên chợt lóe, thiếu chút nữa đã ra tay.

Quá đáng giận, ngươi dầu gì cũng là Tôn Giả, sao lại nói những lời vô lại như vậy?

“Ngươi…”

Hắn chỉ vào Hầu ca.

“Ngươi cái gì mà ngươi, lại ăn của lão Tôn một côn đi!

Hầu ca chính là kẻ nóng tính, lập tức vung côn đánh tới, hoàn toàn không nói đạo lý.

Oanh! Oanh! Oanh!

Thực lực của Tôn giả nhị tinh được phóng thích thỏa thích, Hầu ca khí phách vô song.

Lâm Hiên thật sự nhịn không nổi, lôi ra Bích Thủy Kiếm đón đỡ, nhưng mà, chênh lệch một tinh, hắn căn bản không địch lại, lập tức bị quét bay ra ngoài.

Hầu ca thừa thắng xông lên:

“Dám động tới huynh đệ của lão Tôn, không đánh ngươi thành thịt nát, lão Tôn sẽ đổi tên ngươi ra sau!

Hắn quá cường thế, dưới sự tấn công từng côn một, Lâm Hiên hoàn toàn không cách nào địch nổi, chỉ có thể đông trốn tây tránh.

Mọi người thấy cảnh này đều líu lưỡi.

Thế hệ hoàng kim đấy, dưới tình huống cảnh giới tương đương, hiện tại không địch lại?

Kỳ thật, thế hệ hoàng kim cũng không có khả năng vô địch ở tình huống cùng cảnh giới, nhưng bọn họ có uy danh quá lớn, làm cho tất cả mọi người đều có ảo giác, bọn họ là người vô địch cùng cảnh giới.

Hiện tại thần thoại bị phá vỡ, tự nhiên làm cho mọi người ngạc nhiên.

“Lâm huynh, ta đến giúp ngươi giúp một tay!

Đế Tử Minh ra tay, gia nhập chiến đấu.

“Nhị tinh đánh nhất tinh, quá không công bằng, ta cũng tới.

Đế Tử Thiên cũng gia nhập chiến đấu.

Ba Tôn Giả của thế hệ hoàng kim liên thủ là đủ để chiến với Hầu ca.

Ba người này đều là Tôn giả, liên thủ lại cũng sẽ tương đương đạt với chiến lực nhị tinh, bởi vậy, cuộc chiến rất nhanh đã có kết quả.

Hầu ca cười ha ha, hào tình vạn trượng, côn sắt vung vẩy, có một loại áp lực khủng bố, phảng phất chỉ cần một kích nhẹ nhàng, cũng có thể đánh một ngôi sao vỡ nát.

“Thánh Binh!

Đế Tử Minh kinh hô.

Đây không phải côn sắt bình thường, nó là do thánh liệu tạo thành, nhưng cũng chỉ là như thế, không phải là Thánh khí, không thể mượn cấp bậc quy tắc của Thánh Nhân. Nhưng thánh liệu dù sao cũng là thánh liệu, về sau, lực sát thương sẽ khủng bố vô cùng, dính phải sẽ bị trọng thương.

Ahhh, con khỉ này có sức mạnh kinh khủng đến đâu?

“Ta biết rồi, ngươi là hậu duệ Đấu Chiến Thánh Hoàng!

Đế Tử Thiên trầm giọng nói .

Đấu, Chiến, Thánh, Hoàng!

Đại Đế!

Mọi người kinh hô, khó trách Hầu ca trâu bò như vậy, thì ra đúng là hậu duệ Đại đế, đều là Đế tử.

“Dong dài cái gì, đến chiến đi!

Hầu ca hăng hái chiến đấu, một côn vung ra, quy tắc cùng sức mạnh dung hợp hoàn mỹ, uy năng kinh thiên.

Hắn sửng sốt, chỉ dùng sức một mình thì đã có thể ngăn chặn ba thế hệ hoàng kim. Chỉ có hắn công kích, ba người Lâm Hiên chỉ có thể phòng thủ.

Mọi người nhìn thấy vậy đều im lặng.

Chẳng lẽ, thần thoại về thế hệ hoàng kim sẽ kết thúc như vậy sao?

Trước kia thì có Lăng Hàn ngang trời xuất thế, một đường đánh sạch Đế tử, quét sạch thế hệ bạch ngân, cuối cùng còn có thêm hai gã thế hệ hoàng kim bị hắn đánh bại.

Cũng may là hai gã thế hệ hoàng kim kia, dù sao cảnh giới vẫn còn thấp, không làm cho cơ sở của cả thế hệ hoàng kim lung lay, nhưng bây giờ thì sao? Ba người mạnh nhất trong thế hệ hoàng kim liên thủ với nhau vẫn bị đè ép.

Từ hôm nay trở đi, thần thoại về thế hệ hoàng kim thực sự bị phá vỡ, như Lăng Hàn, Dương Dịch Hoàn hay Hầu ca, họ đều có xuất thân cường thế, hoàn toàn không kém gì thế hệ hoàng kim, thậm chí còn muốn cao hơn một bậc.

Hầu ca chiến đấu điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, ý chí chiến đấu hóa thành thực thể, bay thẳng lên trời cao!

Cảnh này làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ. Từ trước nay, bọn họ chưa từng thấy ý chí chiến đấu mạnh mẽ như vậy.

Khó trách tổ tiên của Hầu ca có phong hào là Đấu Chiến, thật đúng là kẻ cuồng chiến đấu, kiên cường bất khuất.

Hầu ca chiến đấu mạnh mẽ như vũ bão, phong cách chiến đấu của hắn chính là: Ta có thể bị thương, nhưng nhất định phải làm ngươi trọng thương.

Nhưng ba người Lâm Hiên đều không muốn liều mạng với hắn, nếu bị thương ở chỗ này, hiển nhiên sẽ ảnh hưởng đến hành trình ở Đế lộ kế tiếp của bọn họ, bởi vậy, tinh thần chiến đấu kém hơn, bọn họ càng rơi vào thế hạ phong.

Cũng may, dù sao bọn họ cũng là thế hệ Hoàng Kim, ba người liên thủ vẫn có thể phòng ngự vững vàng, thậm chí dường như còn có thể phản kích.

Ba người bên Lâm Hiên còn muốn phòng thủ đến khi Hầu ca hết ý chí muốn chiến đấu, khi đó làm cho Hầu ca chủ động mở miệng cầu hoà, nếu như vậy, bọn họ sẽ rất nở mày nở mặt.

Nhưng vấn đề là Hầu ca lại kế thừa tâm huyết của lão tổ tông, một khi chiến đấu sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến hậu quả, chỉ có một ý muốn duy nhất, chính là nhất định phải phân ra thắng bại.

Điều này làm cho ba người Lâm Hiên hoàn toàn bất lợi, nếu như cứ tiếp tục đánh như vậy, bọn họ khẳng định sẽ xong đời. Đương nhiên, Hầu ca cũng sẽ không khá hơn chút nào, khả năng cao sẽ đồng quy vu tận.

Điều này bọn họ không hề muốn.

Bọn họ là ai?

Thế hệ hoàng kim, hơn nữa bọn họ là kẻ nổi bật trong đám thiên tài mạnh nhất kia, bản thân luôn có khát vọng thành Đế.

Nếu cùng Hầu ca đồng quy vu tận, hoặc là chiến đấu đến mức trọng thương, như vậy sẽ mất đi hi vọng thành Đế?

Không thể như vậy được!

Cho nên, ba người bọn họ không thể không cầu hoà.

Nhưng Hầu ca lại không quan tâm:

“Các ngươi muốn giết huynh đệ của lão Tôn, thì phải chịu lửa giận của lão Tôn!

Côn sắt quét ngang, Hầu ca càng thêm điên cuồng.

Bất đắc dĩ, Lâm Hiên ba người chỉ đành phải trốn tránh, Hầu ca thì truy đuổi, trong mắt hoàn toàn không chứa nổi một hạt cát.

Ba người trốn, một người đuổi, lập tức biến mất ở phía chân trời.

Bốn Tôn Giả vừa đi, tất cả mọi người đều thở ra, đây là bốn Tôn Giả duy nhất, có bọn họ ở đây, cho dù là các thế hệ hoàng kim khác cũng chỉ có cảm giác bị áp chế.

“Lăng Hàn!

Quan Tinh Hán hét lớn lần nữa, hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, hắn đằng đằng sát khí.

Lăng Hàn liếc nhìn hắn một cái, không thèm đếm xỉa tới, nói:

“Làm sao, muốn bị đánh sao?

“Hiện giờ không có người che chở ngươi nữa, ngươi còn dám hung hăng càn quấy?

Quan Tinh Hán lạnh lùng nói.

XÍU…UU!

Lăng Hàn đã bắt đầu xuất chiến, Phượng Dực Thiên Tường bộc phát, đôi cánh hỏa diễm mở ra, chúng tấn công về phía Quan Tinh Hán.

Cái gì, Lăng Hàn còn dám chủ động xuất kích?

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, phải biết rằng Quan Tinh Hán cũng là Giáo Chủ bát tinh, tuy rằng trong thế hệ hoàng kim không phải kẻ mạnh nhất, nhưng chắc chắn đã là người nổi bật. Vì vậy, chuyện Lăng Hàn chủ động xuất kích quả thực là muốn chết.

“Dũng khí này của ngươi từ đâu mà có vậy?

Quan Tinh Hán cười lạnh, đương nhiên hắn biết rõ thực lực của Lăng Hàn. Tuy rằng là yêu nghiệt nghịch thiên, khi ở cấp Hóa Linh cảnh là đã có thể địch nổi Giáo Chủ ngũ tinh, có lẽ hắn đã không còn dừng ở cấp ngũ tinh nữa, càng không phỉa một tên Giáo Chủ bình thường!

Hắn vươn tay ra, hóa thành một chưởng tấn công Lăng Hàn, một chưởng này giống như được nham thạch tạo thành, tản ra khí tức cổ xưa, có từng đường vân tối màu, chúng đan vào nhau, dệt ra thiên địa huyền bí.

Hừ, Lăng Hàn trước kia có thể hung hăng càn quấy ở trước mặt hắn, hoàn toàn là ỷ vào Phượng Dực Thiên Tường, nhưng nếu đối kháng chính diện thì sao?

Có thêm mười Lăng Hàn thì cũng không chịu được một chưởng của hắn.

Đi chết đi!

Bành, cánh phượng quét qua, hỏa diễm ngùn ngụt cháy, bàn tay nham thạch khổng lồ kia nhanh chóng bị hòa tan.

Khốn khiếp!