Thế hệ bạch ngân cũng cau mày, cho dù đánh nhau cùng cấp, đối mặt với uy năng như thế, bọn họ vẫn nhượng bộ lui binh, nếu như cậy mạnh ngạnh kháng, bọn họ sẽ trọng thương.
Phong Diệu Lăng cũng gật đầu, khó trách Đế tử thế hệ này có danh xưng thế hệ hoàng kim, đúng thế, thậm chí còn mạnh hơn các Đế tử mà nàng nhìn thấy rất nhiều.
Sau thời kỳ đè nén, quả nhiên nghênh đón đại bắn ngược.
Nàng cũng cảm khái.
Oanh!
Một bên khác, Quan Tinh Hán sát khí sôi trào, hắn thôi động ma bàn tấn công Lăng Hàn.
Lăng Hàn không có đón đỡ, dù sao chênh lệch cảnh giới quá lớn.
Chiến lực cực hạn của hắn khoảng Giáo Chủ ngũ tinh, hơn nữa còn là cấp bậc bình thường, nhưng Quan Tinh Hán chẳng những là Giáo Chủ bát tinh, càng là thế hệ hoàng kim.
Uy thế như thế, ai có thể ngăn cản?
Oanh! Oanh! Oanh!
Quan Tinh Hán điên cuồng tấn công, Lăng Hàn không có lực hoàn thủ, bởi vì đây là chiến đấu không cùng đẳng cấp.
Nhưng mà, Lăng Hàn đang tận lực tìm kiếm cơ hội, hắn phát động Phong Dực Thiên Tường, cho dù khu vực chiến đấu có hạn, hắn vẫn tận lực biến hóa thân thể, sau đó nhân cơ hội phản kích.
Mười chiêu qua đi, hắn có thể đánh trả một hai chiêu.
Đây là kết quả hắn ngộ ra trên Đế lộ, nếu không, gặp gỡ đối thủ như vậy, hắn căn bản không có khả năng có cơ hội hoàn thủ.
Cho dù Lăng Hàn lâm vào hạ phong nhưng tất cả mọi người cũng chỉ có bội phục và e ngại.
Hai người chênh lệch bao lớn?
Chênh lệch một đại cảnh giới và tám tiểu cảnh giới, thế thì sao?
Mặc dù Lăng Hàn rơi vào hạ phong nhưng vẫn có khả năng đánh trả.
Nếu Lăng Hàn bước vào Giáo Chủ?
Không nói chiến thắng Quan Tinh Hán, chí ít nắm giữ tư cách ngang hàng.
Mới vào Giáo Chủ đã trâu bò như thế, đã có thể so sánh với thế hệ hoàng kim mạnh nhất, Lăng Hàn yêu nghiệt cỡ nào?
Sát khí của Quan Tinh Hán bốc cháy hừng hực, hắn nhất định phải giết Lăng Hàn, vừa giải quyết hậu hoạn, càng đạt được bí mật của đối phương.
Nếu có thể tiến thêm một bước, hắn có thể xưng bá trong thế hệ hoàng kim, Đế vị không nằm trong tay hắn thì nằm trong tay ai?
Nhưng mặc hắn hành động như thế nào, Lăng Hàn trơn trượt như cá trạch, hắn không thể giáng một kích trí mạng giải quyết Lăng Hàn.
Chiến đấu gần nửa ngày, Lăng Hàn đổ mồ hôi, trên người có nhiều vết thương.
Dù sao đối thủ quá mạnh, hắn không có khả năng không bị thương.
Tái chiến gần nửa ngày, Lăng Hàn thối lui ra khỏi chiến đoàn, biểu thị bỏ chiến.
Không có người nào khinh bỉ, Hóa Linh cảnh chiến Giáo Chủ bát tinh, còn là thế hệ hoàng kim, hơn nữa còn chiến gần một ngày mới chống đỡ hết nổi, chẳng lẽ không phải thắng lợi to lớn hay sao?
Đó là yêu quái!
Nhìn Lăng Hàn đứng đó đầy cao ngạo, Quan Tinh Hán kém chút không thể áp chế sát ý mà đuổi theo giết Lăng Hàn.
Nhưng mà, hắn lại có kỵ sứ giả thần bí tại nơi đây, thứ hai, hắn cũng từng lĩnh giáo thân pháp của Lăng Hàn, nếu Lăng Hàn toàn lực chạy trốn, hắn cũng không đuổi kịp.
Cho nên, hắn không có xúc động.
– Phượng Dực Thiên Tường!
Tất cả Đế tử đều nói trong lòng, ý nghĩ chém giết Lăng Hàn càng mạnh hơn trước.
Người này chính là bảo tàng biết đi, Chân Long truyền thừa, Chân Hoàng truyền thừa, thậm chí còn có Thiên Lạc Thánh Hoàng truyền thừa, tất cả đều nằm trên tay Lăng Hàn.
Lăng Hàn không có tiếc nuối cái gì, cuối cùng cũng giao thủ với thế hệ hoàng kim cao cáp, bọn họ rất mạnh nhưng chưa đủ làm hắn kiêng kị.
Đánh nhau cùng cấp, hắn có thể hành hạ dễ dàng.
– Không chiếm được Thanh Phong lệnh cũng không sao.
Hắn nói trong lòng.
– Cho dù không đi Đế lộ, ta cũng có lòng tin thành Đế, huống chi chỉ thiếu một khối Thanh Phong lệnh.
Hắn tìm quán rượu, hắn dự định ăn uống xong sẽ lên đường, tiếp tục mạo hiểm trên Đế lộ.
Thịt rượu dâng đủ, hắn chưa ăn mấy món đã thấy một đứa bé đi tới, nhìn thức ăn mà chảy nước bọt
Lăng Hàn cười nói:
– Đói bụng sao? Đến, ngồi xuống đi.
Đứa bé kia cũng không khách khí, lập tức đặt mông ngồi xuống và gấp ăn.
Sau khi ăn vài miếng, tiểu hài nói với tiểu nhị:
– Cho lão phu một bát rượu.
A?
Lăng Hàn cũng kỳ quái tiểu hài này muốn uống rượu, mà là đối phương nói chuyện với giọng diệu già nua, căn bản không giống một tên hài tử.
Cái quỷ gì thế này?
– Người trẻ tuổi, lão phu quan sát ngươi rất lâu.
Tiểu hài tử nói.
Lăng Hàn cười ha ha:
– Tiểu thí hài, ngươi năm nay mấy tuổi?
– Phi, lão phu chỉ tu luyện một môn kỳ công, cho nên mới có thể cách mỗi ba trăm năm biến thành tiểu hài mấy ngày, nói đến số tuổi thật sự, lão phu dư sức làm gia gia của ngươi.
Tiểu hài cao ngạo nói.
Lăng Hàn nhe răng, cho dù tiểu hài này không có nói sai, nhưng rất đáng ăn đòn, mở miệng đã muốn làm gia gia của hắn, đây không phải đang chiếm tiện nghi hay sao?
– Ăn người miệng ngắn, ngươi không biết thường thức này sao?
Hắn cười nói.
Lúc này, tiểu nhị lấy bát rượu tới, tiểu hài rót đầy cho mình, sau đó hắn uống cạn.
Phanh.
Hắn đặt cái bát lên bàn và nói:
– Rượu ngon!
Lăng Hàn cũng không thèm để ý, không quản ngươi là trẻ con cũng tốt, lão đầu cũng được, nếu hắn nói mời thì chính là mời.
– A, ngươi không hiếu kỳ địa vị lão phu sao?
Tiểu hài chủ động hỏi
– Ngươi muốn nói tự nhiên sẽ nói, ngươi không muốn nói, ta hỏi cũng không tốt.
Lăng Hàn cười nói.
– Ngươi cũng không giống người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn.
Tiểu hài nói.
– Ngươi cũng không giống tiểu hài tử, ông cụ non.
Lăng Hàn lắc đầu.
Tiểu hài tử cường điệu:
– Lão phu không phải tiểu hài tử, chỉ tu luyện công pháp nên tạm thời biến thành bộ dáng này.
– Ngươi đã nói, trí nhớ của ta cũng rất tốt, không cần lặp lại.
Lăng Hàn cười nói.
– Tức chết lão phu!
Tiểu hài tử thở dốc, bỗng nhiên hắn lấy ra một tấm lệnh bài và đặt trên bàn, nói:
– Ầy, cầm đi.
Khối lệnh bài này toàn thân màu xanh đen, cũng không biết dùng tài liệu gì tạo thành, nó không phải đá, cũng không giống kim loại.
Lăng Hàn nói:
– Thanh Phong lệnh?
– Không sai.
Tiểu hài tử cao ngạo, dáng vẻ ngươi nên sùng bái ta đi.
Lăng Hàn “a” một tiếng, hắn lập tức thu hồi Thanh Phong lệnh.
– Ngươi chỉ ‘a” một cái là xong?
Tiểu hài tử suýt nhảy dựng lên.
– Cảm ơn?
Lăng Hàn thử thăm dò.
Tiểu hài im lặng, hắn cũng không tức giận, lúc này mới nói:
– Ngươi không hiếu kỳ vì cái gì lão phu giao Thanh Phong lệnh cho ngươi?
– Vì cái gì?
Lăng Hàn hỏi.
– Lão phu đang hỏi ngươi!
Tiểu hài lại tức giận.
– Ta làm sao biết.
Lăng Hàn giang tay ra, nói:
– Đó là ý nghĩ của ngươi, ta cũng không phải giun đũa trong bụng của ngươi.
Đúng là có đạo lý.
Tiểu hài thở dài, xem ra, ở phương diện đấu võ mồm hắn không phải đối thủ của Lăng Hàn, cho nên không cần tự rước lấy nhục.
Ngươi xem, hắn tức giận run rẩy nhưng Lăng Hàn lại không có chút biến hóa gì.
– Người mạnh nhất sẽ đạt được Thanh Phong lệnh, không phải thực lực mạnh nhất trên ý nghĩa, mà là mạnh nhất một cách tương đối.
Tiểu hài giải thích.
– Ngươi, vô địch cùng giai, nắm giữ Thanh Phong lệnh, đây là danh xứng với thực!