Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4880: Miểu Sát




– Lăng Hàn, ngươi còn sống nổi sao?

Thịnh Hải Nguyên khinh thường nói.

Lăng Hàn nhún vai, nói:

– Ta thấy ngươi khá lịch sự với Tống Lam, ta còn dự định lưu ngươi toàn thây, nhưng ngươi nhất định tìm đường chết, ta sẽ dùng một quyền đánh ngươi thành mưa máu.

– Ha ha, ta phát hiện thực lực của ngươi mặc dù giảm xuống nhưng miệng lưỡi lại không giảm!

Thịnh Hải Nguyên cười to nói.

Mọi người đều gật đầu, chỉ cần nghe nói qua thanh danh Lăng Hàn, người nào không biết hắn và Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long đều là kẻ miệng tiện hại người, trong miệng đều có đao.

Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay:

– Ra tay đi, ta không rãnh rỗi lãng phí thời gian với tiểu lâu la.

– Ghê tởm!

Thịnh Hải Nguyên nổi giận gầm lên một tiếng, cuối cùng hắn vẫn xuất thủ.

Trước đó hắn muốn tìm chút cảm giác tồn tại, dù sao đối thủ chính là Lăng Hàn! Nhưng Lăng Hàn ba phen mấy bận trào phúng, hắn đã không khống chế nổi.

– Chết!

Hắn giết tới gần, trong không khí xuất hiện mấy trăm nắm đấm, mấy trăm nắm đấm mạnh mẽ đánh nổ không khí.

Mọi người đều giật mình.

– Đây chính là cấp bậc đạo tử đỉnh cấp.

– Thực lực như vậy lại cam tâm làm nô bộc của kẻ khác?

– Tê, Mã Thất Dương mạnh đến mức nào?

Mọi người đều kinh hô, nếu như đánh nhau cùng cấp, có mấy kẻ tự tin đánh bại Thịnh Hải Nguyên? Mấu chốt là, người ta chỉ là tôi tớ, chủ nhân mạnh cỡ nào.

Có thể so sánh với Đế tử sao?

– Truyền thuyết Mã Thất Dương dung hợp Thánh Nhân tinh huyết, có lẽ không phải nói ngoa.

– Gia hỏa này, nói không chừng có phong thái Đế tử!

– Trời!

Nhìn tôi tớ như Thịnh Hải Nguyên cường đại như thế, từ đó cũng chứng minh Mã Thất Dương còn mạnh hơn rất nhiều.

Tống Lam lại lo lắng, bởi vì nàng nghe nói Lăng Hàn tu luyện xảy ra vấn đề lớn, một thân tu vi đã giảm xuống Hóa Linh nhất biến.

Nhất biến đấu với tam biến?

Cũng không có biện pháp, nàng bị hai đạo linh thân của Thịnh Hải Nguyên áp chế, căn bản không thể động đậy.

Đúng lúc này, chỉ thấy Lăng Hàn xuất quyền.

Một quyền này vô cùng bình thường, mỗi người đều có thể nhìn rõ quỹ tích, giống như chậm không hợp thói thường.

Nhưng mà sau khi đấm ra một quyền, kình lực kinh khủng bộc phát như biển gầm.

Bành!

Chỉ một kích, chỉ thấy Thịnh Hải Nguyên và hai đạo linh thân của hắn vỡ nát, trực tiếp biến thành mưa máu, sau đó lại bị nghiền nát, không còn một tia cặn bã lưu lại.

Trong thời gian ngắn, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.

Mẹ nó, đây là tu luyện xảy ra vấn đề?

Khốn kiếp, ai nói?

Ngươi mới có vấn đề, con mắt có vấn đề, đầu óc có vấn đề!

Hai linh thân trấn áp Tống Lam run rẩy, bọn chúng có linh hồn tương liên với bản ngã, bọn chúng cảm nhận được tử vong và bất lực.

Đó là lực lượng làm người ta tuyệt vọng!

Vô ý thức, hai cái linh thân đồng thời đưa tay đặt lên đầu Tống Lam và linh thân của nàng, hắn quát:

– Không được qua đây, nếu không ta giết nàng!

Chỉ cần đánh vỡ thức hải, Tống Lam sẽ hương tiêu ngọc vẫn.

Lăng Hàn không vội, hắn cười nói:

– Ngươi muốn như thế nào?

– Có gì đáng sợ?

Thịnh Hải Nguyên còn chưa mở lời, đã nghe Mã Thất Dương uy nghiêm đáng sợ nói.

– Không phải còn có ta hay sao?

Nghe nói như thế, Thịnh Hải Nguyên lập tức ổn định tâm thần.

Không sai, còn có Mã Thất Dương ở đây.

Hắn biết chủ chủ nhân của mình cường đại, bằng không, với thân phận đạo tử như hắn làm sao cam tâm làm tôi tớ?

Lăng Hàn không nhìn Mã Thất Dương, hắn chỉ nói với Thịnh Hải Nguyên:

– Buông tay!

Thịnh Hải Nguyên không để ý tới, nếu chủ nhân nói không cần sợ, hắn tự nhiên không cần sợ.

Lăng Hàn lắc đầu, tâm niệm vừa động, sát khí xung kích phát ra.

Phốc, phốc, hai đạo linh thân của Thịnh Hải Nguyên nổ tung như khí cầu.

Sát khí xung kích hiện tại có thể miểu sát Giáo Chủ nhị tinh bình thường, muốn giết một Hóa Linh tam biến khó khăn sao?

Bởi vì đã tính trước, hắn mới có thể bình thản như thế.

Tống Lam được tự do, nàng vội vàng chạy về phía Lăng Hàn.

Ánh mắt Mã Thất Dương bắn ra một tia sát ý, hắn điềm nhiên nói:

– Thật to gan, ngươi dám giết tôi tớ của ta?

Đây là đánh mặt trần trụi!

A, vừa rồi hắn còn nói đừng sợ, còn có ta, kết quả thì sao? Thịnh Hải Nguyên đã chết.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

– Sai, lá gan của ta còn lớn hơn.

– Không biết mùi vị!

Mã Thất Dương hừ một tiếng, hắn tấn công Lăng Hàn.

Hắn hiện tại vô cùng phẫn nộ, bản này hắn vốn muốn tìm thanh danh nhưng tất cả đều thành toàn cho Lăng Hàn.

Không việc gì, chỉ cần hắn đánh chết Lăng Hàn, về sau thế nhân sẽ truyền tụng tên của hắn.

Lúc này, chỉ thấy Lăng Hàn vung quyền, đánh ra.

Rõ ràng, đơn giản, sáng tỏ.

Người nào cũng có thể nhìn thấy quỹ tích xuất quyền nhưng ai cũng suy nghĩ, nếu như mình đi nghênh đón một quyền này, bọn họ có thể ngăn cản hay không?

Bành!

Mã Thất Dương không có thời gian ngăn cản, kình lực đáng sợ đã đánh hắn thành mưa máu.

Trời!

Trong nháy mắt, toàn trường phát ra âm thanh hít khí lạnh.

Bọn họ hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.

Đây là sự thực sao?

Không phải nói Mã Thất Dương có thể so sánh với Đế tử sao? Hóa Linh cửu biến, lại dung hợp Thánh Nhân tinh huyết, đánh nhau cùng cấp, hắn nên vô địch mới đúng, hiện tại hắn bị một quyền đánh chết.

Mọi người khiếp sợ nhìn sang Lăng Hàn, việc này khác với việc đánh nổ Thịnh Hải Nguyên, dù sao Thịnh Hải Nguyên chỉ là Hóa Linh tam biến, nhưng Mã Thất Dương lại là Hóa Linh cảnh đỉnh phong.

Một quyền đánh nổ tại chỗ, Lăng Hàn mạnh đến mức nào?

Khốn nạn, là ai nói hắn tu luyện xảy ra vấn đề lớn?

Là ai hại bọn họ?

Đám người trào phúng Lăng Hàn trước đó run rẩy, cảm giác tổn thương to lớn, tâm lý có cảm giác đại nạn sắp tới.

Sớm biết, đánh chết bọn họ cũng không dám mở miệng trào phúng, thậm chí, bọn họ còn muốn xuất thủ xử lý Lăng Hàn, cướp đoạt cơ duyên của đối phương.

Đây không phải hành vi tìm cái chết sao?

Bọn họ khóc không ra nước mắt, rốt cuộc là tên vương bát đản nào hại bọn họ.

Cho dù người đi cùng cầu vồng với Lăng Hàn cũng khiếp sợ, bọn họ tận mắt nhìn thấy Lăng Hàn chạy trốn, hơn nữa không chỉ một lần, thậm chí bọn họ cũng tham dự truy sát Lăng Hàn.

Nhưng bây giờ, Lăng Hàn đã mạnh tới mức miểu sát Hóa Linh cửu biến, bọn họ hoàn toàn không thể tiếp nhận.

Lăng Hàn tươi cười:

– Hiện tại các ngươi hối hận không?

Mọi người liên tục gật đầu.

– Đáng tiếc, đã muộn!

Hắn thu hồi nụ cười, phát động sát khí xung kích, ba, ba, ba, từng người ngã xuống thành từng đám.

Cẩn thận xem xét, đều là những kẻ trào phúng hoặc xuất thủ truy sát hắn, không có một tên nào là vô tội.

Tê, những người chung quanh cảm thấy da đầu tê dại.

Không cần ra tay cũng có thể đả kích tinh chuẩn như vậy, còn là đả kích trí mạng, gia hỏa này mạnh vượt qua lẽ thường, bọn họ không dám tưởng tượng mình trúng một kích sẽ thế nào.

Trên lôi đài, đám Đế tử bắt đầu nghiêm túc.

Lăng Hàn không có phế bỏ, khốn kiếp, tên vương bát đản này đang lừa dối?