Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4865: Thập Biến




Lăng Hàn bắt đầu phá nát linh thân, dung hợp linh thân vào bản ngã.

Nhưng mà, khó.

Hắn vốn muốn một hơi phá nát tất cả linh thân, nhưng phát hiện đây là chuyện viễn vông.

Mặc dù linh thân cũng bị hắn khống chế, nhưng thời điểm bị hủy diệt, bản năng lại sinh ra kháng lực, muốn bản ngã dung nhập chín linh thân, ha ha, phải biết thời điểm ở Hóa Linh cảnh, bản ngã và linh thân có chiến lực tương tự nhau.

Cho nên, một đấu một không nhất định thắng, huống chi là một đấu chín.

Hắn cải biến cách làm, không hề có lòng tham một hơi phá vỡ tất cả linh thân, mà là lựa chọn một cái, sau đó sử dụng tám linh thân phụ trợ cùng tiến hành trấn áp.

Cách làm này hiệu quả, đạo linh thân thứ nhất bị hao mòn từ từ, năng lượng vô tận tuôn ra tẩm bổ bản ngã, từ đó bản ngã lại mạnh lên.

Ban đầu, hắn đạt tới Hóa Linh cảnh đỉnh phong, bản ngã không thể tăng thêm chút nào.

Hiện tại, hắn lại tăng lên.

Cực hạn bị đánh vỡ lần nữa.

Lăng Hàn tươi cười, đều nói Hóa Linh cảnh không có cực hạn, ngươi ở Chân Ngã cảnh tu ra mấy cái Chân Ngã, như vậy Hóa Linh cảnh sẽ sinh ra mấy biến, bởi vì cảnh giới này tu như thế, là hạn định chết.

Nhưng hắn lại sáng tạo ra kỳ tích.

Cửu biến là điểm cuối cùng?

Ha ha, ta dung nhập chín đạo linh thân hòa vào bản ngã, đó là thập biến!

Qua bảy ngày, đạo linh thân thứ nhất đã dung hợp hoàn toàn với bản ngã, lại biến thành một bộ phận của thức hải

Thần niệm cường đại tăng lên rất nhiều!

Lăng Hàn cười một tiếng, hắn đang muốn bắt đầu luyện hóa đạo linh thân thứ hai, lúc này hắn cảm giác bụng đói cồn cào.

Cũng không phải hắn thật sự đói bụng, mà là cảm giác lực lượng suy yếu.

Hắn vội vàng hấp thu lực lượng thiên địa, nhưng vô dụng hắn vẫn cảm thấy đói khát

Lăng Hàn lại đi đổi một giọt long tiên, sau khi ăn vào, cảm giác đói bụng đã biến mất.

Thì ra muốn bổ khuyết cảm giác đói bụng cần dựa vào thiên tài địa bảo.

Cũng không có qua bao lâu, cảm giác đói bụng lại tới.

Khốn kiếp, ngươi đã thành đại gia rồi?

Lăng Hàn vội vàng đi đổi một giọt long tiên, ăn vào, cảm giác đói bụng biến mất, nhưng cảm giác đói bụng tới rất nhanh.

Sau khi hắn ăn bốn giọt long tiên, hắn mới thoát khỏi cảm giác đói bụng kia.

May mắn lúc trước hắn góp nhặt đủ nhiều băng sương tinh thể, nếu không, hắn không thể trải qua tiêu hao như thế.

Nhưng mà, sau khi đổi bốn giọt long tiên, Lăng Hàn biến thành người nghèo.

– Còn tốt, không còn cảm giác đói bụng như lúc trước, bằng không thật sự khó chịu.

Lăng Hàn tự nói, nhưng mà, rõ ràng, nếu dung hợp một linh thân, hắn khẳng định còn cần ít nhất bốn giọt long tiên.

– Ta nên đi con đường nào bây giờ?

Lăng Hàn chấn kinh, muốn linh thân thứ chín tiến hóa cần tới chín giọt long tiên, trước đó hắn còn lấy hai quả trái cây vàng, bạc gia tăng tu vi, cho nên về sau hắn chỉ cần tám giọt long tiên.

Nhưng còn bây giờ thì sao, chỉ dung hợp một đạo linh thân đã tiêu hao hết bốn giọt long tiên.

Như vậy hắn muốn hoàn thành thập biến cần bao nhiêu giọt?

Hơn ba mươi giọt?

Trời!

Hắn cần chơi đùa tới khi nào?

Nhưng mà, mặc dù áp lực như núi nhưng Lăng Hàn lại vui vẻ.

Bởi vì hắn hoàn thành cửu biến cũng chỉ cần chín giọt long tiên, mà hoàn thành thập biến cần ba mươi giọt trở lên, ý nghĩa thực lực của hắn tăng lên bao nhiêu?

Hắn động chút tay chân, cũng không có phát hiện lực lượng tăng lên về chất, ngược lại thực lực của hắn còn giảm xuống.

Giảm đến mức nào?

Bát biến.

Hắn dung hợp một đạo linh thân tương đương với thiếu đi một biến, cho nên lực lượng giảm xuống còn bát biến?

Như vậy hắn dung hợp các linh thân, thực lực của hắn sẽ suy yếu, thẳng đến còn lại nhất biến, giảm xuống còn Chân Ngã cảnh sao?

Đổi thành người khác sẽ lo lắng, thậm chí sẽ bỏ qua hành vi mạo hiểm như thế.

Bởi vì đây là con đường chưa có ai đi qua, không ai muốn đi lên con đường hủy diệt.

Lăng Hàn không do dự, nếu hắn đã lựa chọn thì phải làm.

Hiện tại từ bỏ, sau này hắn sẽ hối hận.

– Muốn đạt tới thập biến cần hơn ba mươi giọt long tiên, như vậy, chờ thời điểm ta thành công, tất nhiên sẽ bộc phát lực lượng kinh thiên động địa.

Lăng Hàn thì thào tự nói, hắn tràn ngập lòng tin vào mình.

– Nhưng mà, niệm lực của hắn không giảm xuống, ngược lại còn có tăng cường.

– Lại đi tìm long tiên một chút, nếu không, ta thật sự không dám tiếp tục.

Hắn lại bước lên con đường tìm kiếm long tiên, nhưng khi người tiến tới hòn đảo càng ngày càng nhiều, thu hoạch được băng sương tinh thể càng khó khăn, ba tháng sau, hắn chỉ đổi được một giọt long tiên.

Lăng Hàn quyết định rời đi, lưu tại nơi này ý nghĩa không lớn.

– Tìm ra ngươi rồi!

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên, Phong Diệu Lăng lại xuất hiện.

Đã không biết đây là lần thứ mấy gặp nhau, nàng không nói nhảm và trực tiếp xuất thủ.

Lăng Hàn không có ngạnh kháng, hắn lựa chọn bỏ chạy.

Nhưng lần này, hắn trực tiếp rời đảo, phá không rời đi.

Phong Diệu Lăng đuổi theo không ỏ, nhưng khi đuổi theo nàng bị áp lực cường đại đè xuống, từ đó nàng rơi xuống đất, phù phù, nàng ngã vào trong biển rộng và chìm tới đáy.

May mắn đây là biên giới hòn đảo, bởi vậy nước biển cũng không sâu, nàng nhanh chóng bò lên bờ.

Nàng nhìn thấy Lăng Hàn biến mất trên bầu trời, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vì cái gì Lăng Hàn có thể bay đi!

Nàng chính là Giáo Chủ, ngay cả nàng cũng không thể phi hành, tại sao Lăng Hàn lại có thể làm được?

– Sau khi đi vào bờ biển, mỗi người đều nghĩ tới phương pháp đơn giản nhất để vượt biển chính là dùng bè gỗ, nhưng hiển nhiên, ác tặc kia nghĩ ra biện pháp thứ hai, mặc dù độ khó khi bắt đầu rất cao, cũng làm người khác từ bỏ, hắn lại thành công.

– Chiến lực mạnh như thế, tư duy lại là nhanh nhẹn như vậy, không theo đại lưu, suy nghĩ khác người, đây là tư chất Đại Đế!

Nàng lộ ra sát ý, đây là đối thủ cường đại.

– Nhưng mà, ta sẽ không thua ngươi!

Nàng lập tức khôi phục tự tin, bởi vì trừ nàng ra, không ai biết nàng có thể nhận được trợ giúp to lớn cỡ nào.

Ác tặc kia không thể so sánh với nàng.

Lăng Hàn đạp không rời đi, hắn tiếp tục tiến lên

Có lẽ phía trước không còn loại tồn tại như Hỏa Diễm, Băng Sương Cự Nhân, có lẽ cũng giống như lúc trước, nhưng Lăng Hàn không quan tâm, hòn đảo kia có quá nhiều người, thu hoạch cực kỳ bé nhỏ, lúc này hắn quả quyết từ bỏ.

Đế lộ dài như vậy, chẳng lẽ chỉ có chút tạo hóa như thế hay sao?

Mười ngày sau, hắn lại phát hiện một hòn đảo lớn.

Hắn lên đảo, chợt nhìn, thực vật trên đảo rất bình thường, sau khi quan sát một chút thì hắn nhe răng.

Lá cây của thực vật trên đảo rất sắc bén, chúng giống như thần binh tuyệt thế.

Mặc dù thể phách của Lăng Hàn đủ mạnh mẽ, nhưng chỉ bị phiến lá quét nhẹ qua, trên người hắn đã có vết máu.

Hắn còn như thế, đổi thành người khác sẽ là vết thương lớn.

Không chỉ lá cây sắc bén, thân cành cũng đầy lực sát thương, nếu thân thể ngã vào trong bụi cây, bảo đảm sẽ bị đâm thành cái động, trực tiếp chết đi cũng không phải là không thể được.

Nhưng càng làm người ta kinh ngạc chính là, bản thân những thực vật này lại rất mềm mại, có thể tùy tiện bẻ gãy.

Đúng là hòn đảo kỳ quái.