Sát khí!
Lăng Hàn nghiêm túc, hắn nhìn sang hướng bên trái, mà sát ý kia lại bao phủ lấy hắn.
Chỉ trong nháy mắt mà thôi, một bóng người mềm mại xuất hiện trước mặt hắn.
Phong Diệu Lăng.
Khốn kiếp, con mụ điển âm hồn bất tán.
Lăng Hàn còn muốn chờ mình bước vào Giáo Chủ sẽ ra sứć đánh con mụ điên này, không nghĩ tới hắn gặp nữ nhân này nhanh như vậy.
Mặc dù hắn hiện tại đã chính thức nắm giữ chiến lực Giáo Chủ, nhưng hắn vẫn không phải là đối thủ của Phong Diệu Lăng.
Thực lực của nữ nhân này tuyệt đối từ tam tinh trở lên, thậm chí hắn không dùng phù binh, cho dù lưu lại cũng không làm gì được nữ nhân này.
– Cuồng đồ nhận lấy cái chết!
Phong Diệu Lăng lập tức giết tới gần, trường kiếm trong tay chém ra như muốn chém đứt thiên địa.
Lăng Hàn vội vàng rút lui, hảo hán khôngi ăn thiệt thòi trước mắt.
– Bà điên, ngươi chờ, không đánh nát cái mông của ngươi, ta không gọi là Văn Nhân Lương Bình!
Hắn vừa chạy vừa kêu lên.
Nếu Văn Nehân Lương Bình biết sau khi chết còn bị hãm hại, có khi nắp quan tài không ép được hắn bật dậy.
Ngươi quá xảo trá.
Phong Diệu Lăng nhanh chóng truy đuổi, tốc độ thân pdháp của hắn quá nhanh, Phượng Dực Thiên Tường tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ, khi lực lượng của hắn đã bước vào cấp Giáo Chủ, thậm chí tốc độ của Lăng Hàn càng nhanh hơn nàng.
Như thế, chỉ là mấy cái nháy mắt, Lăng Hàn đã biến mất trong tầm mắt của nàng.
– A!
Phong Diệu Lăng oán hậ cầm kiếm chém loạn, phốc phốc phốc, dung nham hóa thành mưa bay đầy trời, cũng làm nàng vô cùng chật vật.
– Con mụ điên, con mụ điên, thật sự có bệnh.
– Không biết gia hỏa Tỉnh Hạo Nhiên thế nào, sẽ không bị con mụ điên giết chứ?
– Cũng không có khả năng, cái miệng của tên kia rất tiện, nếu chết dễ dàng như vậy, hắn đã sớm bị người ta chém thành cặn bã từ tám trăm năm trước rồi.
Lăng Hàn lắc đầu, tiếp tục đi tìm hỏa diễm tinh thể, hiện tại đây là thủ đoạn gia tăng tu vi của hắn nhanh nhất.
Sau năm mươi ngày, Lăng Hàn vừa tìm được chín mươi chín viên hỏa diễm tinh thể.
Một trăm lẻ ba ngày sau, số lượng hỏa diễm tinh thể gấp bội.
Hắn đi hối đoái, sau khi ăn long tiên, tu vi của hắn tăng nhanh như gió.
– Tình huống vượt qua ta mong muốn, chỉ cần lại đổi được hai giọt, ta sẽ đạt tới cửu biến đỉnh phong.
Nhưng đến lúc này, độ khó khi muốn thu hoạch được hỏa diễm tinh thể tăng thêm một bước, bởi vì người tới càng nhiều, hơn nữa đã tới đều không muốn đi, tác dụng của long tiên quá lớn, phỏng chừng có thể thúc đẩy cấp Giáo Chủ lên cảnh giới đỉnh phong.
Cho nên, nhiều lắm chỉ có Tôn Giả mới có thể rời đi.
Nhưng vấn đề là, thế hệ trẻ có bao nhiêu người đột phá Tôn Giả?
Cho dù là thế hệ hoàng kim cũng chưa chắc đi con đường này.
Cho nên, chỉ cần là người tới đây đều ở lại trên đảo không đi
Nhiều người đến mức nào?
Toàn bộ đảo sắp bị người ta lắp đầy.
Phía trước còn có phần lớn khó khăn đang chờ đợi, bằng không người tới nơi này càng nhiều, có khi còn không có đất đặt chân.
Lăng Hàn suýt phát điên, càng cảm thấy đây là gân gà, bởi vì tốn thời gian càng lâu, còn không bằng đi tu luyện.
Nhìn bảy mươi viên hỏa diễm tinh thể trong tay một chút, Lăng Hàn chuẩn bị chờ một chút, chí ít cũng phải đổi được một giọt long tiên, nếu không cũng quá lãng phí.
May mắn là, hiện tượng ăn cướp trên đảo cũng càng ngày càng nghiêm trọng, Lăng Hàn ba ngày bị cướp hai lần, kết quả tự nhiên cũng gia tăng số hỏa diễm tinh thể của hắn.
Cho dù là như thế, một tháng sau, hắn mới có thể gom góp chín mươi chín viên hỏa diễm tinh thể.
Hắn đi hối đoái, cầm tới một giọt long tiên.
Nhìn thấy hắn quay người muốn đi, Hỏa Diễm Cự Nhân kỳ quái, nói:
– Tiểu gia hỏa, ngươi cứ đi như thế?
Trước đó Lăng Hàn đều hối đoái hai giọt hỏa diễm tinh thể.
Lăng Hàn lắc đầu:
– Làm ăn khó khăn.
Hắn xoay người lại, cười nói:
– Nhưng mà, ta không ngại giảm giá thu mua xuống, không bằng, năm mươi viên hỏa diễm tinh thể đổi một giọt long tiên?
Ánh mắt Hỏa Diễm Cự Nhân rõ ràng có vẻ thất vọng, giống như một người mong đợi quà sinh nhật thật lâu, kết quả người lớn lại nói quên.
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn cho rằng Hỏa Diễm Cự Nhân là thiên địa tự nhiên hình thành, tác dụng chỉ có một cái, đó chính là phụ trách hối đoái long tiên.
Nhưng bây giờ xem ra trong đó còn có ẩn tình khác.
Xèo, lúc này, có một bóng người đáp xuống.
Đây là một tên cường giả Giáo Chủ.
Hắn mặc trang phục màu xanh, ánh mắt quét qua Lăng Hàn, trên mặt mang theo thần thái tham lam..
Trong không khí vẫn có mùi thơm đặc thù của long tiên, cho nên, Lăng Hàn khẳng định vừa đổi được một giọt long tiên.
Mặc dù đã bị Lăng Hàn nuốt vào, nếu hiện tại hắn giết Lăng Hàn, hắn còn có thể lấy dược lực ra.
Hóa Linh cảnh nha, giải quyết dễ như trở bàn tay.
Hắn cười một tiếng, tiện tay ném hỏa diễm tinh thể của mình cho Hỏa Diễm Cự Nhân.
Nhưng mà, Hỏa Diễm Cự Nhân không có cho hắn một giọt long tiên như trước.
– Long tiên đâu!
Tên Giáo Chủ áo xanh quát hỏi.
Hỏa Diễm Cự Nhân cười ha ha, bỗng nhiên hắn vung tay lên, hỏa diễm tinh thể phủ đầy bên cạnh, đó là số lượng hắn đổi được từ những kẻ bên ngoài.
A, ngươi làm gì?
Oanh, hỏa diễm tinh thể phát sáng, sau đó cháy hừng hực.
Hỏa diễm xung thiên, hơi nóng cuồn cuộn, Lăng Hàn cũng phải đưa tay che mặt.
Hỏa Diễm Cự Nhân lại không bị ảnh hưởng, ngược lại xích sắt trói người hắn đỏ bừng, có dấu hiệu hòa tan.
Móa!
Lăng Hàn lập tức quay đầu bỏ chạy, rốt cuộc hắn biết không đúng ở điểm nào
– Muốn chạy?
Tên Giáo Chủ áo xanh cười lạnh, hắn đưa tay chặn đường Lăng Hàn.
Hắn còn muốn luyện hóa Lăng Hàn, rút ra ra long tiên sử dụng.
– Ngớ ngẩn!
Lăng Hàn không có phản ứng, bởi vì không có thời gian.
Oanh, hắn bộc phát ra tốc độ cao nhất, phát động Phượng Dực Thiên Tường, hai cánh hỏa diễm bay thẳng lên trời xèo, hắn đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tên Giáo Chủ áo xanh sững sờ, không nghĩ tới chỉ là một Hóa Linh cảnh lại có thể bộc phát tốc độ nhanh như vậy.
Nhưng thời điểm hắn còn chưa quyết định đuổi theo hoặc không đuổi theo, chỉ cảm thấy sau lưng có khí tức đáng sợ bộc phát.
Hắn quay người, đã thấy Hỏa Diễm Cự Nhân đang đứng sau lưng hắn, lực lượng mênh mông như thiên thần.
Tôn Giả!
– Cạc cạc, ngươi là người thứ nhất!
Hỏa Diễm Cự Nhân xuất thủ, hắn tấn công tên Giáo Chủ áo xanh.
Tôn Giả xuất thủ, Giáo Chủ ngăn cản như thế nào?
Giáo Chủ áo xanh muốn chạy trốn, nhưng Tôn Giả đã ra tay, lúc này hắn mới chạy còn kịp hay sao?
Ba, một chưởng hạ xuống, hắn cũng bị đánh thành thịt nát, thân hồn câu diệt.
– Tiểu tử thú vị, ngươi cũng trốn thật mau.
Hỏa Diễm Cự Nhân nhìn về phía Lăng Hàn biến mất, hắn cũng không có truy kích, bởi vì ở trên đảo có quá nhiều tiểu gia hỏa cung cấp niềm vui cho hắn.
Sát thủ cấp Tôn Giả gia nhập chiến trường, tự nhiên cũng đưa tới sát kiếp, khắp nơi trên đảo đều là cảnh tượng gió tanh mưa máu.
Nơi này cũng không có kẻ bên ngoài cấp Tôn Giả, cho nên Hỏa Diễm Cự Nhân là Tôn Giả duy nhất, hắn muốn đại khai sát giới, có ai ngăn cản nổi?
Đã không còn cơ duyên gì, nơi này biến thành địa ngục.
Người sống không ngừng chạy tới bến cảng, bọn họ phải bỏ chạy vì tính mạng của mình.