Nhưng mà, Quách Vũ Hàng lập tức phát hiện không đúng, bởi vì “bàn tay” của hắn gặp lực lượng hộ thể của Lăng Hàn thì không tiến thêm được chút nào.
Làm sao có thể?
Chỉ là Hóa Linh cảnh, hắn làm sao có thể ngăn cản một kích của mình, cho dù hắn dùng rất ít lực lượng.
– Như thế nào?
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười.
– Thú vị.
Quách Vũ Hàng nhanh chóng trấn định lại.
Cho dù ngươi yêu nghiệt nghịch thiên thì sao, ta chính là Giáo Chủ tam tinhh!
Đấu với ta?
Thân thể Quách Vũ Hàng lao thẳng về phía Lăng Hàn.
Oanh!
Lần này, hắn toàn lực ứng phó, uy năng bộc phát cũng khác biệt.
Giáo Chủ taim tinh đương nhiên đáng sợ.
Lăng Hàn chỉ đón đỡ một chiêu, hắn liền có cảm giác thân thể bị chấn động run rẩy dữ dội, ngũ tạng lục phủ như sắp vỡ ra.
Gia hỏae này không phải vừa tiến vào Tiểu Thừa cảnh, chí ít cũng là tam tinh đến tứ tinh, nếu không sao có thể dùng một kích đánh hắn khó chịu như thế?
Còn tốt, hắn có thể dhóa giải một bộ phận công kích, giúp thể phách càng cường đại, nếu không, hắn không phải cảm thấy khó chịu, mà là bị trọng thương, thậm chí bị chém giết.
– Chỉ là Hóa Linh cảnh.
Quách Vũ Hàng cao ngạo nói một câu, mặc dù Lăng Hàn bất phàm nhưng cũng chỉ đạt tới cấp bậc Giáo Chủ nhất tinh, còn kém xa mới trở thành đối thủ của hắn.
Đã thế Lăng Hàn còn dám khoác lác, hắn cao hơn Lăng Hàn không chỉ một đại cảnh giới, cho nên hắn càng không sợ Lăng Hàn.
– Thời điểm bị ta chém, ngươi sẽ cảm thấy hối hận.
Lăng Hàn thản nhiên nói.
Ánh mắt Quách Vũ Hàng bắn ra hào quang tham lam, hắn xuất thủ càng ác liệt hơn trước.
Lăng Hàn chỉ là Hóa Linh cảnh lại có thể nắm giữ chiến lực Giáo Chủ nhất tinh, đây là việc không thể tưởng tượng nổi cỡ nào?
Cho nên, tiểu tử này chắc chắn có cơ duyên nghịch thiên.
Cơ duyên này lớn đến mức nào?
Thế hệ hoàng kim cũng phải đỏ mắt.
Ngươi nghe nói qua thế hệ hoàng kim vượt qua một đại cảnh giới khi đối địch với địch nhân?
Không có!
Cho nên, nếu hắn có thể đoạt lấy cơ duyên của Lăng Hàn, như vậy hắn sẽ vượt qua thế hệ hoàng kim, trở thành người cực kỳ nặng ký khi tranh đoạt Đế vị.
Từ đạo tử bình thường nghịch tập thiên kiêu mạnh nhất, tương lai thậm chí có thể thành Đế, hắn có thể ngăn cản dụ hoặc như thế?
– Cảm ơn ngươi!
Hắn tươi cười vui vẻ.
– Tiếng cười còn khó nghe hơn heo kêu!
Lăng Hàn lắc đầu.
Quách Vũ Hàng tức giận, tiếng cười của hắn quả thật hơi quái dị nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai so sánh với tiếng heo kêu.
– Xem mặt mũi ngươi tặng bảo vật cho ta, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái một chút.
Quách Vũ Hàng bộc phát sát khí, lúc này, hắn hoàn toàn không quản dư âm chiến đấu sẽ phá hư cỡ nào, cũng tạo thành phiền phức cho hắn ra sao.
Tâm linh của hắn đã bị cơ duyên nghịch thiên chiếm lĩnh.
Lăng Hàn cười nhạt, thân thể lao tới đối địch chính diện với Quách Vũ Hàng, nhưng thỉnh thoảng hắn lại vận dụng sát khí xung kích oanh kích, nhân cơ hội phát động phản kích, việc này càng làm Quách Vũ Hàng cảm thấy khó lòng phòng bị, cảm giác vô cùng khó chịu.
Tại sao có thể có Hóa Linh cảnh yêu nghiệt như thế?
Quách Vũ Hàng không tận mắt nhìn thấy, cũng tự mình giao thủ với Lăng Hàn, nếu nghe người khác nói lại, hắn sẽ cho rằng đây là nói hươu nói vượn.
Không phải sao?
Tiểu Thừa cảnh đã có tư cách gọi là đại năng, Giáo Chủ trấn áp Hóa Linh Chân Quân, đó là chuyện một ngón tay.
Hắn lại là Giáo Chủ tam tinh, sau khi công kích mấy chục chiêu cũng không thể trấn áp Lăng Hàn, nếu nói ra sẽ không có người nào tin tưởng.
Nhưng càng như thế, hắn tham lam càng mạnh, điều này nói rõ Lăng Hàn đạt được cơ duyên nghịch thiên không gì sánh bằng.
Hắn muốn lấy được! Hắn muốn lấy được! Hắn muốn lấy được!
Đồng thời, hắn cũng có phần lo lắng.
Vạn nhất Lăng Hàn chạy thì sao?
Mặc dù chiến lực của gia hỏa này yếu hơn hắn, nếu đối phương toàn lực chạy trốn thì hắn khó đuổi kịp.
Đây là cơ duyên nghịch thiên đấy!
Hắn đã xem cơ duyên này thành vật trong túi, cho nên, hắn tuyệt đối không thể khoan dung khi cơ duyên chạy mất.
– Cần gì chứ?
Hắn vừa đánh vừa nói.
– Đối mặt với công kích của ta, ngươi chỉ có con đường chết. Cho nên, còn không bằng thống khoái, cũng tiết kiệm chút thời gian.
Lăng Hàn nói:
– Ngươi chẳng những không có thực lực, ngay cả trí thông minh cũng không đủ, có thể nói một câu sáng tạo chút hay không?
Khốn nạn!
Quách Vũ Hàng trợn mắt, công kích của hắn càng ác liệt.
Muốn khuyên người khác vươn cổ chờ làm thịt, đây là chuyện không có khả năng, như vậy chẳng khác gì đang nói rõ mong mỏi trong lòng của hắn.
– Ngươi đã chọc giận ta!
Quách Vũ Hàng nói.
– Trước đó, ta chỉ dự định giết ngươi, cướp đoạt cơ duyên của ngươi, nhưng bây giờ, ta chẳng những sẽ giết ngươi, ta còn lục soát ký ức tìm kiếm thân nhân, bằng hữu của ngươi, sau đó chém giết sạch sẽ!
– Trước khi bọn chúng chết, ta nói cho bọn chúng biết, là ngươi hại chết bọn chúng.
Nghe nói như thế, ánh mắt Lăng Hàn đã biến thành lạnh lẽo.
Ta không thù không oán với ngươi, ngươi ngang nhiên xuất thủ đẩy ta về hướng hung thú, hiện tại lại ngấp nghé bảo vật trên người ta, ta không có chủ động hai tay dâng lên, ngươi còn muốn uy hiếp thân nhân và bằng hữu của ta?
– Ban đầu ta định chơi vài chiêu với ngươi, nhưng ta không ngờ ngươi muốn chết nhanh như vậy!
Hắn thản nhiên nói.
– Ha ha ha!
Quách Vũ Hàng cười to, nói:
– Ngươi chỉ là một Hóa Linh cảnh nho nhỏ, còn muốn giết ta? Giết thế nào?
Hắn tự nhiên không sợ, Hóa Linh cảnh có cầm Đế binh cũng có thể phát huy mấy phần uy năng?
Cho nên, Lăng Hàn cũng chỉ có thể dọa dẫm hắn mà thôi.
– Nói giết ngươi, ngươi không sống được!
Lăng Hàn lạnh lùng nói, hắn móc tấm bùa ra.
Đây là bảo vật hắn đạt được từ vùng đất hắc ám, có thể bộc phát ra uy năng Giáo Chủ ngũ tinh.
Ánh mắt Quách Vũ Hàng dò xét, đột nhiên trong nội tâm sinh ra cảm giác bất an rất mạnh.
Tấm bùa kia là tờ giấy rách tung toé, cũng không biết xảy ra chuyện gì nhưng lại làm hắn cảm thấy uy hiếp đáng sợ.
Phù binh!
Hắn giật mình, đồng thời cũng không tin.
Phù binh rất phổ biến, nhưng uy năng phù binh càng lớn, yêu cầu khi chế tác cũng càng cao.
Phù binh lục tinh là thứ cao cấp, chẳng những yêu cầu người chế tác là Tôn Giả, thậm chí còn dùng vật dẫn trung gian chính là da thú cấp Tôn Giả, dùng huyết dịch của Tôn Giả làm mực.
Có mấy thế lực làm được?
Cho nên, trong lòng của hắn có phần hoài nghi, có phải Lăng Hàn đang hư trương thanh thế hay không.
Hai tay của hắn chuẩn bị, một bên công kích, một bên khác phòng ngự, vạn nhất phát hiện không hợp lý, hắn cũng có thể lập tức bỏ chạy.
– Ha ha, cầm một phù binh rách nát dọa ta?
Hắn cười nói.
– Ngươi thử một chút.
Lăng Hàn vung tay lên, thần ý đã khóa chặt Quách Vũ Hàng, sau đó hắn vươn tay khởi động phù binh, xèo, tấm bùa kia bay về hướng Quách Vũ Hàng.
Quách Vũ Hàng kiêng kỵ nhất chính là phù binh khi Lăng Hàn không dùng, hiện tại ngươi đã dùng, hắn chỉ cần trốn là được.
Bởi vậy, trong lòng của hắn cười lạnh, dù sao cũng là tân thủ, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì.
Hắn vội vàng thối lui, cho dù uy năng phù binh không khủng bố như suy nghĩ của hắn, nhưng vì lý do an toàn, hắn quyết định tạm lánh mũi nhọn.
Phù binh bay tới và tỏa ra ánh sáng màu tím, sau đó, lá bùa trực tiếp thiêu đốt thành tro, một đạo kiếm quang màu tím chém về phía Quách Vũ Hàng.
Giáo Chủ ngũ tinh!
Quách Vũ Hàng hoảng hốt, hắn vội vàng xoay người bỏ chạy.