Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4841: Phong Diệu Lăng




Lăng Hàn cũng không có lãng phí, hắn thu vỏ trái cây lại, hoa văn phía trên huyền diệu khó hiểu, có thể giúp người ta lĩnh ngộ, hơn nữa, hắn cũng muốn dựa vào thứ này tìm hiểu lai lịch trái cây.

– Quá nóng!

Đột nhiên hắn nhe răng, trong tứ chi kinh mạch bị hơi nóng bao phủ, mắt trần có thể thấy trên người hắn sinh ra hơi nóng, oanh, thậm chí quần áo của hắn bắt đầu hóa thành tro tàn.

Phải biết, quần áo trên người hắn dùng tiên liệu dệt thành, cho dù thân thể hắn phong to thu nhỏ thì quần áo cũng lớn nhỏ theo

Nhưng bây giờ quần áo bị đốt thành tro tàn, tê, ngọn lửa này quá kinh người.

Nhưng mà Lăng Hàn chỉ cảm thấy nóng, làn da lại không bị đun nóng, thật kỳ quái.

Nhiệt lực bắt nguồn từ tiên quả kia, dường như hắn chỉ cảm nhận sức nóng mà không bị tổn thương.

Năng lượng không ngừng bao phủ thân thể của hắn, giống như muốn nhét đầy cơ thể của hắn.

Tu vi của Lăng Hàn bắt đầu tăng lên, linh thân thứ bảy trưởng thành thật nhanh.

Quả nhiên, đây là đại dược, dược lực quá kinh người, nhưng vấn đề là, nhiệt độ cũng quá cao, mặc dù tạm thời không tạo thành tổn thương với hắn nhưng Lăng Hàn cảm giác hơi nước trong người không ngừng bốc hơi.

Không chịu nổi, hoàn toàn chịu không được!

Lăng Hàn lao vào trong khu vực băng thiên tuyết địa, hi vọng có thể dùng những hàn băng này hạ nhiệt cho mình.

Tư, hắn quá nóng, xông vào trong đống tuyết, băng tuyết bắt đầu hòa tan và hóa thành nước

Vẫn quá nóng.

Trong mắt Lăng Hàn hiện tại chỉ có băng tuyết, hắn giống như con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, nhưng hắn vẫn còn một tia lý trí, từ đầu đến cuối chỉ chạy quanh bốn phía, cũng không có xâm nhập vào tuyết nguyên.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, rốt cuộc hơi nóng qua đi, Lăng Hàn giữ vững tinh thần, hắn lui trở về ngọn núi, sau đó hắn ngã xuống và ngủ say.

Cùng lúc đó.

Một người mặc áo đen xuất hiện tại chân núi, nhưng là ở ngọn núi khác.

Người này mang hắc sa che mặt, không thấy dung mạo nhưng từ dáng người thước tha cũng nhận ra đây là nữ tử, eo thon nhỏ, ngọc phong nhô lên ngạo nghễ, bờ mông tròn trịa, nàng rất mê người.

Nàng quay đầu nhìn chiến xa, trong mắt lộ ra ý động tâm nhưng chung quy không có xuất thủ.

Nếu không thể khắc chế tham lam của mình, chờ đợi nàng chính là cảnh tượng thịt nát xương tan.

Nàng quay người đi lên ngọn núi, đôi mắt đẹp lấp lánh.

Nàng biết rõ, trên núi có một gốc dây leo Cực Hỏa Địa Linh, nó kết ra trái cây là đại dược hiếm thấy, chẳng những có thể tăng lên tu vi, hơn nữa còn trợ giúp nàng tu thành bí pháp điều động thiên địa đại đạo.

Nếu có đủ cơ duyên, thậm chí có thể khai phát ra một môn Đế thuật!

Đây mới là cơ duyên nàng muốn có.

– Thế nhân đều cho rằng Đế lộ chỉ có một lối vào, nhưng Đế lộ xuất hiện ở âm dương hai giới, âm phủ cũng có lối vào, hơn nữa đây là Vãng Sinh Lộ của âm hồn, chỉ cần thành công đi ra sẽ sống thêm đời thứ hai.

– Đáng tiếc, từ xưa đến nay có bao nhiêu người thành công?

Nàng lẩm bẩm, giống như đang phê bình, lại giống như nhớ lại.

– Đếm khắp lịch sử, Nữ Đế chỉ có hai vị!

– Nhưng mà sắp có Nữ Đế thứ ba!

Nàng nói chuyện đầy cao ngạo, cũng bộc phát tự tin mãnh liệt.

– Chính là ta, Phong Diệu Lăng!

Nữ tử này bước đi, trên núi có lực lượng quái dị bao phủ, bởi vì cảnh giới của ngươi mà lực lượng sẽ biến hóa, mặc dù nàng chỉ là cường giả Giáo Chủ cũng lộ ra vẻ cố sức, hơn nữa thân thể không ngừng chảy máu tươi..

– Đúng là nơi đáng sợ, với thực lực của ta còn chật vật như thế trên đời này còn có người thứ hai có thể thông qua sao?

Phong Diệu Lăng kinh hô, nhưng trong giọng nói cũng khẳng định thực lực của chính mình.

– Ngô!

Nàng ho ra máu, cũng nhuộm đỏ vải đen che mặt.

Lúc này, trên người nàng tỏa ra ánh sáng màu bạc tạo thành một cái hộ thuẫn ngăn cản lực lượng xé rách ra bên ngoài.

– Không, ta có thể!

Nữ tử này cố chấp nói, không biết nàng động tay chân gì, hộ thuẫn biến mất.

Nàng tiến lên một cách khó khăn, bỏ ra thời gian gần một ngày, cuối cùng nàng cũng lên đỉnh.

– Đến!

Nàng nở nụ cười, nhưng nụ cười trên mặt đông cứng.

Tiên quả đâu?

Cực Hỏa Địa Linh quả đâu?

Nàng ngây ngốc nhìn gốc dây leo già, trên mặt lộ ra thần sắc không dám tin, nàng có xúc động phun máu tươi.

Nhưng lúc nàng sững sờ thì lực lượng kia ập tới, nàng đau đớn tỉnh táo lại.

Nàng thấy rõ ràng, trên dây leo có vết tích rất mới.

Nói cách khác, cũng không phải tư liệu phạm sai lầm, mà là có người tới trước và hái Cực Viêm Địa Linh quả.

Lúc này trên mặt nàng có cảm giác nóng bỏng.

Vừa rồi nàng còn khoe khoang, trừ nàng ra không có người thứ hai có thể thông qua, kết quả thì sao?

Nàng sinh ra chiến ý rất mạnh, càng có một loại địch ý sâu đậm.

Gia hỏa này còn chưa gặp gỡ cũng đã bạt tai nàng một cái.

Không thể nhịn!

Nàng giữ vững tinh thần và đi về dưới núi.

Đuổi kịp tên kia, cho dù không thể đoạt lại tiên quả cũng phải giáo huấn đối phương dám đánh vào mặt nàng.

Thời gian một ngày trôi qua, nàng đã đi tới chân núi.

Hả?

Đôi mắt nàng quét qua, nàng thấy được Lăng Hàn, sau đó gương mặt nàng đỏ bừng.

Chính mình nhìn thấy cái gì?

Nam nhân không có mảnh vải che thân!

Cũng quá hủy tam quan.

Nơi đây là nơi nào?

Hiểm địa của thiên địa, nhưng nơi có một tên nam nhân nằm khỏa thân, quả thực không thể tưởng tượng nổi, nói ra sẽ không có người tin tưởng.

Nhưng mà nàng lập tức ý thức được, đây chính là kẻ đã hái Cực Viêm Địa Linh quả.

Đúng, hắn nhất định đã ăn tiên quả, dược lực phát tác thiêu sạch quần áo.

Nàng quay đầu đi và vung tay lên, bàn tay ngưng tụ thành một đạo kiếm khí có uy lực khủng bố.

Thời điểm kiếm khí chém tới, đột nhiên Lăng Hàn phi thân bay lên tránh thoát một kích này.

Hắn đã luyện hóa tiên quả, nhưng bởi vì dược lực quá mạnh làm cho hắn lâm vào hôn mê. Nhưng võ giả như hắn có cảm giác nguy cơ rất mạnh, bản năng thân thể còn phản ứng trước cả nhận thức.

Lúc này, thần trí của hắn mới trở về.

A, tình huống như thế nào?

Hắn nhìn thấy Phong Diệu Lăng, trong ánh mắt mang theo sát ý khó hiểu.

Vô duyên vô cớ xuất thủ với hắn, quá ghê tởm.

– Ngươi là ai?

Lăng Hàn lạnh lùng nói.

– Tên đáng chết!

Phong Diệu Lăng tức giận, ngươi đã tỉnh lại, vì cái gì không mặc quần áo vào?

Rõ ràng không mảnh vải che thân nhưng không có chút xấu hổ, hai tay còn bắt chéo sau lưng làm ra vẻ.

Bị nàng mắng một câu, Lăng Hàn mới phản ứng lại.

Ta, khốn kiếp, y phục của ta đâu?

Hắn vội vàng mặc quần áo vào, hắn lắc đầu, lần này bị người ta chiếm tiện nghi.

Hắn nghĩ như vậy, trên mặt cũng bộc lộ ra ngoài.

Phong Diệu Lăng nhìn thấy và tức điên.