Nếu là đảo đánh bạc, tự nhiên có nhiều cách chơi.
Có chơi lớn nhỏ đơn giản nhất, cũng có ván bài phức tạp, dù sao đánh cuộc gì cũng có thể, thắng được mười vạn tiền đặt cược là vượt qua kiểm tra.
Bởi vì Trì Mộng San đã thua sạch tiền đặt cược, còn lại ba người một chó trở nên thận trọng.
- Tiểu Hàn tử, chúng ta chơi cái gì?
Đại Hắc Cẩu hỏi.
- Cứ nhìn trước đã.
Lăng Hàn nói ra.
Hắn và Đại Hắc Cẩu đi tới bên cạnh bàn đánh bạc, bốn phía có rất nhiều dân cờ bạc, cả đám đỏ mắt đặt cược, tiếng gào thét “đại” “tiểu” điếc tai.
Lăng Hàn đứng xem, nếu chọn “đại” “tiểu”, dùng một ngàn thẻ đánh bạc đi thắng mười vạn không thể bằng vào vận khí, cho nên, hắn muốn nhìn một chút, có thể dựa vào thực lực gia tăng phần thắng hay không.
Hắn nghe tiếng xúc xắc lắc lư, sau ods mua xong rời tay.
Quan sát một lúc, hắn nói thầm trong lòng:
- Đại.
Mở ra, tiểu.
Làm lại.
Mua xong rời tay, Lăng Hàn đoán “đại”, kết quả lại là “tiểu”.
Một lần lại một lần, Lăng Hàn kinh ngạc phát hiện, hắn đoán sai hết.
Như vậy không đúng, cho dù vận khí kém cỡ nào cũng phải đoán trúng một lần
Lăng Hàn dứt khoát không nghe xúc xắc, hắn chỉ đoán tùy ý, nhưng vẫn mười đoán mười sai, không trúng lần nào.
Hắc, cổ quái.
Hắn hỏi Đại Hắc Cẩu, quả nhiên, Đại Hắc Cẩu cũng mười đoán mười sai, không trúng một lần
- Vậy thì đơn giản, chỉ cần ngươi áp tiểu, ta áp đại.
Đại Hắc Cẩu nói.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Như vậy, chỉ có một người có thể thắng được hai ngàn, một người sẽ hết sạch, như vậy có khác gì ngươi giao thẻ đánh bạc cho ta?
Cũng đúng.
Đại Hắc Cẩu suy nghĩ, đúng là như vậy, bởi vì trong tay bọn họ chỉ có một ngàn thẻ đánh bạc, một người thắng hai ngàn, một người thua sạch, như vậy khác gì lúc trước.
Cho dù chi đội ngũ có mười người cũng vô dụng, cũng có thể đạt được một vạn thẻ đánh bạc, khoảng cách mười vạn còn rất xa.
- Như vậy không được.
- Đổi.
Một người một chó đều là tặc tinh, luôn là bọn họ lừa người, nào có có chuyện bị lừa?
Cho nên, bọn họ đi dạo khắp nơi, đi tới từng chiếu bạc xem xét, tổng kết ra quy luật, đây mới là đạo thủ thắng.
Nhưng luôn quan sát cũng không được, bọn họ chỉ biết chơi “đại” “tiểu”, dù sao đây là cách chơi đơn giản nhất, bọn họ đi rất lâu rồi quay lại.
Trong đó chắc chắn có quy luật.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu không ngừng nếm thử, dần dần có tâm đắc, nhưng chỉ có hai người bọn họ, dù có gọi Trì Mộng Hàm và Tống Lam tới, chống đỡ chết cũng chỉ thắng ba ngàn thẻ đánh bạc.
- Cho nên, chỉ có thể chờ người khác tới.
- May mắn không có đục chìm thuyền của bọn họ.
Đại Hắc Cẩu đổ mồ hôi lạnh.
- Cho nên không nên luôn nghĩ hại người, không cẩn thận cũng hại mình.
Lăng Hàn cười nói.
Đại Hắc Cẩu chỉ có thể ngượng ngùng không nói.
Bọn họ cũng không vội, dù sao gấp cũng không được, bọn họ bắt đầu tu hành Huyền Nguyệt linh đồ và chờ người.
Vài ngày sau, bắt đầu lục tục có người tới, nhưng không có đội ngũ Đế tử nào xuất hiện, hiển nhiên cửa ải đảo sương mù không phải xem thiên phú, ngộ tính, thực lực, chỉ là đánh bạc vận khí, cho nên, có Đế tử tọa trấn cũng không có biện pháp.
Thật nhiều người tin tưởng vận khí của mình, cũng không quan sát nhiều, lập tức bắt đầu đặt cược, Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu cũng thừa cơ bắt đầu ngồi cùng chiếu bạc với bọn họ.
Bọn họ đã quan sát vài ngày, tổng kết ra quy luật, làm sao giống kẻ không biết gì chứ?
Rất nhanh, những người này trả giá thật nhiều vì xúc động, bọn họ thua sạch sẽ, bị ép làm công tại sòng bạc, dùng tranh thủ thẻ đánh bạc mới, đương nhiên, bọn họ có thể không làm, chờ đội viên của mình chiến thắng là có thể cưỡi thuyền rời đi.
Thẻ đánh bạc trong tay Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu dần dần nhiều hơn.
Từ một ngàn chậm rãi gia tăng đến hai ngàn, ba ngàn, khi người tham gia nhiều lên, tốc độ kiếm thẻ cũng nhiều hơn.
Thấy bọn họ một người một chó đang thắng thế, Trì Mộng Hàm và Tống Lam cũng không muốn tính toán nhiều, giao hi vọng thủ thắng lên người bọn họ.
Một vạn, hai vạn, ba vạn, Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu kiên định tìm kiếm thắng lợi, bọn họ tính toán một chút, thẻ đánh bạc của bọn họ do người bên ngoài cung cấp, ba vạn thẻ đánh bạc có ý nghĩa ba mươi người thua sạch.
Bốn vạn, năm vạn!
Sau khi đến năm vạn, Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu cũng không cần đi hại người khác, hai người bọn họ giao thẻ đánh bạc trong tay cho người khác, tự nhiên gom đủ mười vạn thẻ đánh bạc.
- Chúc mừng! Chúc mừng!
Người sòng bạc đi ra, tặng cho Lăng Hàn một mảnh vỡ long lân, một tấm linh đồ cửu tinh ban thưởng.
- Hàn Băng linh đồ.
Lăng Hàn cảm thấy vui mừng, đây chính là linh đồ cửu tinh, cho nên hắn cực kỳ thỏa mãn.
Bọn họ rời đi, bắt đầu đi tới đảo thứ sáu.
Lăng Hàn vẫn cho Trì Mộng Hàm và Tống Lam sao chép Hàn Băng linh đồ, hắn xem nhạt công pháp hay linh đồ, bởi vì hắn tin tưởng chỉ cần mình cường đại, cho dù tu hành cùng công pháp thì hắn vẫn là người mạnh nhất.
Hắn đã từng đứng ở đỉnh phong của Nguyên thế giới, vô địch thiên hạ, tự nhiên có tự tin như thế.
- Ồ, lão Hắc, ngươi đang làm gì đó?
Lăng Hàn thấy Đại Hắc Cẩu không ngừng ghi lên trang giấy, hắn tò mò hỏi, ngươi lại không cần sao phó bản.
- Đều nói sau khi rời khỏi nơi này, trí nhớ sẽ bị chém sạch, Cẩu gia không tin tà, ta viết kinh nghiệm của mình ra giấy, chờ sau khi ra ngoài xem lại sẽ biết.
Đại Hắc Cẩu dương dương đắc ý nói ra.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Nếu đơn giản như thế, bí mật Chân Long uyên đã sớm truyền khắp thiên hạ, làm sao có thể vô số người đi vào nhưng không có ai biết khảo nghiệm?
- Vì cái gì?
Đại Hắc Cẩu hỏi lại, nó cầm trang giấy vừa ghi lên xem, mở ra và nói:
- Nhìn đi, chân tướng ở… Ơ!
Nó hô lớn, bởi vì văn tự trên giấy biến mất, giống như nó vẫn là tờ giấy trắng.
Lăng Hàn thở dài, nói:
- Thế giới của chúng ta bị ý chí Chân Long khống chế, ngươi cảm thấy có thể địch nổi thủ đoạn của Đại Đế sao?
Đại Hắc Cẩu chán nản thở dài, nó cho rằng nghĩ ra ý hay nhưng nó có thể nghĩ đến, trong lịch sử có không thiếu thiên tài, có người nào không nghĩ tới chứ? Cho nên, cho dù có thủ đoạn tương tự cũng vô dụng, ví dụ như công năng quang não của tinh võng.
Hiển nhiên tất cả đều bị ngăn chặn.
Đây là thế giới do Đại Đế sáng tạo ra, tự nhiên chỉ có thể làm việc theo quy tắc do Đại Đế chế định.