Khốn kiếp, rốt cuộc là cái quỷ gì?
Lăng Hàn không hiểu, sắc mặt hai Tôn Giả thay đổi, đã xảy ra đại sự gì sao?
Ninh Dưỡng Hạo và Ninh Biên không có trải qua sóng máu lúc trước, vẻ mặt bọn họ mờ mịt.
- Qua xem?
Cửu Sơn Tôn Giả hỏi Thiên Vũ Tôn Giả.
- Tốt.
Thiên Vũ Tôn Giả trầm ngâm và gật đầu.
Hai Đại tôn giả thao túng bè xương tiến lên.
Nội tâm Lăng Hàn trấn định hơn trước, nếu hai Tôn Giả chủ động đi tới, nói rõ tình thế không nghiêm trọng lắm, ít nhất không nguy hiểm như sóng máu.
- Ồ?
Sau khi đi một lúc, đột nhiên Lăng Hàn phát hiện mặt nước bình tĩnh lưu động, hắn nhìn chung quanh một chút, cổ quái là, tất cả nước biển đều lao về một hướng.
Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, trừ phi trên biển xuất hiện một lổ thủng lớn mới hút nước vào trong đó.
Ha ha, biển xuất hiện lỗ thủng, quá khôi hài.
Lăng Hàn cười tự giễu, sắc mặt hắn lại cứng đờ.
Nếu không như thế, tại sao hai Tôn Giả biến sắc.
Không phải chứ, trong biển máu xuất hiện lỗ thủng?
Sau khi đi một lúc, chỉ thấy nước biển chảy càng lúc càng nhanh, sau khi đi thêm một lúc lại nghe thấy tiếng nổ mạnh.
Lăng Hàn mở đồng thuật quan sát, hắn khiếp sợ không thôi.
Phía trước, trên biển thực sự xuất hiện một lổ thủng khổng lồ, hình thành một thác nước hình tròn, nước biển vô tận rơi từ trên xuống.
Trời ơi!
- Nhìn kìa!
Thiên Vũ Tôn Giả chỉ vào phía trước.
Cửu Sơn Tôn Giả nhìn sang, Lăng Hàn cũng nhìn theo, hắn vận chuyển đồng thuật nên thị lực vượt xa Sinh Đan cảnh.
Chỉ thấy trong nước biển còn có vô số cỗ thi thể!
Nguyên vẹn, không bị ăn mòn thành xương trắng.
Phải biết rằng, có thể bảo trì thân thể nguyên vẹn trong biển chỉ có Thánh Nhân mới có thể làm được, cho dù là sống hay là chết.
Cũng nói rõ, những thi thể đó là thi thể Thánh Nhân!
Quá khủng bố, nơi này có bao nhiêu thi thể Thánh Nhân.
- Thánh vẫn, đây là thánh vẫn!
Cửu Sơn Tôn Giả lẩm bẩm, hắn sợ hãi không nhỏ.
Thiên Vũ Tôn Giả không tốt hơn chút nào, chỉ có những Tôn Giả như bọn họ mới biết được Thánh Nhân cũng không phải cao hơn Tôn Giả một cấp độ võ đạo, mà là thực lực biến hóa như nghiêng trời lệch đất.
Trước mặt Thánh Nhân, Tôn Giả như con sâu cái kiến.
Dựa trên lý luận mà nói, số lượng Thánh Nhân trong tinh không ít đến thương cảm, mấy tinh vực cũng khó xuất hiện một Thánh Nhân, hiện tại có bao nhiêu thi thể Thánh Nhân?
Được rồi, mỗi Đế tộc tính toán có hai người, tính toán Thánh Nhân của các thế lực còn lại, cao hơn một trăm nhưng không bao giờ vượt quá hai trăm.
Nhưng ở nơi này vài phút lại có vài thi thể Thánh Nhân rơi xuống lỗ.
Mấy con số này kinh khủng cỡ nào?
Ba người Lăng Hàn không hiểu, bọn họ chỉ biết Thánh Nhân cường đại, Thánh Nhân rất ít, nhưng cường đại đến mức nào, thưa thở bao nhiêu thì không rõ.
Tuy bọn họ khiếp sợ nhưng không sợ hãi như hai vị Tôn Giả.
Thánh thi phía sau bọn họ cũng trôi tới, nó bị nước chảy kéo đi, nó trực tiếp rơi vào lỗ thủng và biến mất không thấy đâu nữa.
Không còn thánh thi theo sau, bọn họ nên thở phào nhẹ nhõm mới đúng, nhưng bọn họ ở nơi quỷ dị này, năm người sinh ra lòng sợ hãi.
- Đi thôi.
Cửu Sơn Tôn Giả nói ra, ở nơi này không có gì đẹp mắt, tuy hình ảnh thánh thi rơi xuống rất trùng kích tâm thần nhưng nhìn lâu cũng không có ý nghĩa.
Thiên Vũ Tôn Giả gật đầu, hai Tôn Giả điều khiển bè xương ngược dòng tiến lên, dùng lực lượng Tôn Giả của bọn họ có thể đối kháng dòng nước, bọn họ nhanh chóng vượt qua lỗ thủng.
Năm người không nói gì, nhìn thấy nhiều thi thể Thánh Nhân như thế vẫn làm bọn họ khiếp sợ, rất khó phục hồi tinh thần lại.
Lăng Hàn nhớ tới Hắc Thiên thần miếu, nơi đó Thánh Nhân chết đầy đất, nhưng số lượng Thánh Nhân so với nơi này lại là dân chơi gặp thứ thiệt.
Đây là thánh vẫn, tại sao lịch sử không ghi lại?
Lăng Hàn nghĩ đến Trì Mộng Hàm nói, lịch sử thỉnh thoảng xuất hiện đứt gãy, cho dù là chuyện mấy ngàn vạn năm trước cũng khó tìm hiểu và kiểm tra.
Cũng phải, Đại Đế cũng chỉ có thọ nguyên ngàn vạn năm, có một số việc chôn vùi trong lịch sử thì có gì lạ chứ?
Hai bè xương vượt sóng, lại đi vài ngày đã gặp sóng gió to lớn lần nữa, hai Tôn Giả chờ đợi trong lo lắng, hoàn hảo là, sóng máu to lớn không xuất hiện.
Mấu chốt là, bọn họ hiện tại mất đi phương hướng, nơi này không phân ngày đêm, bầu trời vĩnh viễn là màu đỏ như máu, bởi vậy rất khó phán đoán phương vị.
Tôn Giả có thể cảm ứng phương hướng rất tốt, cho dù không có vật tham cũng không có vấn đề gì, nhưng hoàn cảnh nơi này quá đặc thù, dễ dàng ảnh hưởng tâm thần người khác, cho dù là Tôn Giả cũng không ngoại lệ, bọn họ cũng lạc đường.
Lênh đênh trên biển nhiều ngày, năm người cũng đã có chút chết lặng, không biết thời gian như thế nào.
Lăng Hàn còn khá tốt, hắn đã luyện hóa xong hạt sen, trong thức hải có vô số mảnh vỡ ký hiệu, mỗi ngày đều tiến hành tổ hợp, thời gian lưu lại cho hắn không nhiều, bởi vì nếu không tổ hợp phù văn, ký hiệu sẽ biến mất.
Cho nên, mỗi ngày hắn đều dốc lòng tu luyện, làm cho Thiên Vũ Tôn Giả gật đầu, có thể tĩnh tâm tu luyện trong tình huống như vậy, Lăng Hàn có thể không yêu nghiệt sao?
Thân thể Lăng Hàn rung động, đến hôm nay, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ thiên địa đạo tắc của hạt sen, nó hóa thành phù văn và chấn động nhẹ nhàng cũng có thể đánh vỡ bầu trời.
Sát khí lưu chuyển làm hai mắt hắn đỏ thẫn, thậm chí tóc cũng biến thành màu đỏ.
Thật khủng khiếp!
Lăng Hàn hết sức hài lòng, đạo tắc này rất cao cấp, có lẽ không thua gì Thiên Đạo hỏa, Hỗn Độn Thần Lôi.
Có thể lạc ấn.
Hắn khắc phù văn lên Tiên Đan, hắn phát hiện đây là phù văn không trọn vẹn, rõ ràng bản thân không lớn nhưng chiếm cứ không gian rất lớn.
Đây là đương nhiên, trừ cơ duyên xảo hợp đạt được Hỗn Độn Thần Lôi nguyên vẹn, với tu vi của hắn hiện tại làm sao có thể đạt được đạo tắc nguyên vẹn.
Nhưng Thiên Đạo hỏa phát triển đến mức tận cùng cũng có thể đốt Mẫu Kim mềm đi, có thể nói là hỏa diễm mạnh nhất thiên hạ, xưng là đế hỏa cũng không đủ, như vậy suy ra, Hỗn Độn Thần Lôi, huyết sắc phù đều có cấp bậc Đại Đế.
Thế nhưng mà, năng lượng hủy diệt còn cao hơn một đoạn, từ khu vực nó lưu lại rất lớn là thấy được, thế gian còn có tồn tại mạnh hơn Đế cấp?
Hay là nói, kỳ thật Đại Đế cũng có phân chia mạnh yếu, bởi vì Đế không gặp Đế nên không thể phân mạnh yếu?
- Lục địa! Rốt cục cũng nhìn thấy lục địa!
Vào lúc này hai gã Tôn Giả đều kích động hô lớn.