Tống Lam cực khó chịu Lăng Hàn.
Mặc dù nàng là nữ thần mê đảo ngàn vạn nam nhân, nhưng từ trước đến nay giữ mình trong sạch, chưa từng tiếp xúc da thịt với nam nhân nào, không ngờ lại bị Lăng Hàn cưỡng ép nắm tay, nàng tức giận đến mức muốn giết người.
Nàng tức giận thì có thể làm gì?
Lăng Hàn không phải ái mộ nàng, mà chỉ là dùng nàng để chọc giận, kích thích Lục Kỳ mà thôi.
Ngươi nói, mặt mũi của nàng đặt ở nơi nào?
Lăng Hàn cảm giác được hàn ý trong ánh mắt Tống Lam, hắn hơi lo sợ, cũng không phải sợ hãi, mà là không vững tâm.
- Thanh Thanh, ngươi đến phá trận.
Tống Lam không dây dưa việc này quá nhiều, mà là quay đầu nói với nữ tử khác.
Nữ tử này tướng mạo thường thường, nàng lại có khí chất khó mà nói hết, làm cho người ta nhìn rất dễ chịu. Nàng mỉm cười, nói:
- Được.
Hiển nhiên, nàng là một vị trận sư.
Lăng Hàn cười một tiếng, nói:
- Không cần làm phiền Thanh Thanh cô nương, ta đã hiểu rõ đại khái, ngươi đi theo ta là được.
Tống Lam hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Lăng Hàn lại là trận sư.
Thanh Thanh cô nương nhìn thẳng vào Lăng Hàn, nghiêm túc nói:
- Trận pháp nhất đạo, biến hóa ngàn vạn, chỉ cần có chút không đúng sẽ ủ thành đại họa, ngươi không nên khoe khoang.
Nàng thấy quá nhiều người khoe khoang trước mặt Tống Lam, kết quả thì sao?
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn nhanh chân đi vào trong trận.
Ngô Khởi Nguyên mỉm cười với Tống Lam, hắn theo sát Lăng Hàn.
Ba người Vũ Văn Thiên cũng theo sát phía sau, bọn họ tự nhiên biết trình độ trận đạo của Lăng Hàn kinh người thế nào, lúc trước giảo sát Tiết Băng Nguyên, vừa rồi cũng nhìn ra trận sư Tào gia có sơ suất, từ hai điểm này còn không tin vào thực lực Lăng Hàn sao?
Lăng Hàn dẫn đường phía trước, chỉ qua vài bước hắn bước vào trong trận pháp.
Gió êm sóng lặng.
Tống Lam hơi kinh ngạc, xem ra, nàng đánh giá thấp người càn rỡ kia rồi.
- Đi.
Bọn họ cũng tiến vào trong trận, nếu Thanh Thanh cô nương là trận sư, như vậy chỉ cần nhìn Lăng Hàn đi một lần là có thể nhớ kỹ điểm đặt chân của hắn, đây là năng lực tối thiểu của trận sư.
Có đám người Lăng Hàn đi phía trước, người phía sau tự nhiên có thể yên tâm lớn mật.
Không bao lâu, bọn họ đã vượt qua trận pháp và tiến vào cửa lớn.
Nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa đá mở ra, phòng ngự động phủ chính là trận pháp bên ngoài, bên trong sẽ không bố trí cấm chế.
Động phủ rất đơn giản, phòng ngủ, đan thất và phòng minh tường, nhưng đan thất rất lớn, trên mặt đất là từng cái trận pháp, đều không giống nhau, đều dùng luyện chế đan dược khác nhau, bốn phía là từng dãy giá gỗ, phía trên đặt vào rất nhiều đan bình.
Mọi người vội vàng đi thăm dò đan dược, đối với phần lớn người mà nói, đây là thu hoạch lớn nhất.
Lăng Hàn không có, hắn đang tìm kiếm đan phương, Tống Lam cũng có mục tiêu khác, lực chú ý của nàng không phải giá gỗ, mà là phòng minh tường.
Hai người đều không có can thiệp đối phương, nhưng rất nhanh, bọn họ gần như nhìn thấy một cái ngọc bội.
Pháp khí không gian sao?
Lăng Hàn đưa tay, Tống Lam cũng đưa tay qua.
Lần này, hai người cũng không phải nắm tay.
Tay ngọc của Tống Lam bóng loáng như ngọc, chỉ phong có thể xuyên thủng Tiên Kim.
Nữ nhân này thực lực bất phàm, tuyệt đối không phải bình hoa.
Trên tay Lăng Hàn bao phủ màn sáng tinh thần, phản thủ làm công, hắn bắt lấy cổ tay của Tống Lam.
Chỉ phong tập kích, màn sáng tinh thần không bị xé rách nhưng chỉ xé ra một tia.
Tê, lực phá hoại đủ kinh người.
Nhưng Lăng Hàn phản kích đã đến, hắn bắt lấy cổ tay của Tống Lam.
Cổ tay Tống Lam linh hoạt đảo một cái và hòa thành hình mũi nhọn mổ vào bàn tay Lăng Hàn.
Lăng Hàn mỉm cười, năm ngón tay xiết chặc hóa thành nắm đấm, đánh Tống Lam.
Bành!
Hai người cũng va chạm thực chất, lực lượng phản chấn ập tới, hai người lui về phía sau.
Lăng Hàn phát động nhãn thuật nhìn sang Tống Lam.
Lục Đỉnh.
Hắn hơi giật mình, mỹ nữ lại là Lục Đỉnh!
Lục Đỉnh có thể đọ sức ngang tay với hắn, chiến lực nữ tử này quá mạnh.
Nếu như Tống Lam cũng là Bát Đỉnh, Lục Kỳ sẽ là đối thủ của nàng sao?
Thầm nghĩ, động tác Lăng Hàn không ngừng lại, hắn bắt lấy ngọc bội
Tống Lam cũng không có nhượng bộ, nàng cất bước tiến lên, cắt, ấn, điểm, đẩy, động tác như tiên nữ nhảy múa, nhẹ nhàng động lòng người.
Chiến đấu như vậy kỳ thật phi thường kịch liệt, nhưng lại tràn ngập mỹ cảm.
Sau khi giao phong mười chiêu, tay phải Lăng Hàn giữ lấy cổ tay trái của Tống Lam, nhưng tay phải Tống Lam cũng nắm lấy cổ tay phải của hắn, lại là bất phân thắng bại.
Đối với võ giả, mạch môn phi thường trọng yếu, bị đối thủ khống chế, bản thân sẽ gặp bất lợi.
Cho nên, hai người bắt lấy mạch môn của đối phương, đều có thể tạo thành tổn thương lớn lên đối phương.
Nhưng nhìn từ mặt ngoài, hai người đang nắm tay nhau, động tác quá mập mờ.
- Buông tay!
Tống Lam nói, không dám kinh động đến người khác.
Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng, chỉ một ngày hôm nay, nàng bị Lăng Hàn nắm tay hai lần.
- Ngươi thả ra trước.
Lăng Hàn mỉm cười, người thả trước sẽ ăn thiệt thòi.
Tống Lam sẽ không buông tay, nàng nghĩ nghĩ, nói:
- Ta chỉ cần một phần tư liệu trong ngọc bội, những vật khác đều có thể cho về ngươi!
- A, ngươi nắm chắc đây là pháp khí không gian hay sao?
Lăng Hàn hỏi.
- Việc này không cần quan tâm.
Tống Lam nói:
- Nếu nó không phải pháp khí không gian, chúng ta tranh đoạt có ý nghĩa hay sao?
- Có đạo lý, nhưng ta tin tưởng chuyện không có đơn giản như vậy.
Lăng Hàn lắc đầu.
Tống Lam hít một hơi thật sâu:
- Tốt, ta có thể nói cho ngươi biết, sở dĩ Tôn Toàn có thể trở thành Đan sư Địa cấp, đó là bởi vì hắn đạt được một vị Đan sư Thiên cấp truyền thừa, ta cần chính là đan dược của Đan sư Thiên cấp để lại. Ta cho rằng, bên trong khối ngọc bội này ẩn giấu tư liệu truyền thừa của Đan sư Thiên cấp.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ:
- Tốt, nếu là tư liệu truyền thừa của Đan sư Thiên cấp, chúng ta cùng đi khai phát, ngươi có thể lấy đan dược, ta lấy đan phương.
Tống Lam cũng là người quả quyết, gật gật đầu:
- Tốt!
- Ta đếm tới ba, chúng ta cùng buông tay.
- Một.
- Hai.
- Lăng! Hàn!
Còn chưa đếm xong, một giọng nói đầy hận ý vang lên.
Lăng Hàn và Tống Lam đồng thời quay đầu nhìn sang, không phải Lục Kỳ còn ai vào đây?
Hai người nay đã đạt thành hiệp nghị, hiện tại có “người ngoài” xuất hiện, tự nhiên thừa cơ thả tay ra và lui về phía sau vài bước.
Nhưng Lục Kỳ lại nhìn ra không đúng.
Rõ ràng là hai người đang trộm tình, sau khi bị hắn phát hiện mới vội vàng tách ra.
Ngươi xem, gương mặt xinh đẹp của Tống Lam ửng đỏ, kiều diễm ướt át.
Nón xanh!
Sắc mặt Lục Kỳ tái nhợt, hắn lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, sát ý sôi trào.
Lăng Hàn cười nhạt, hắn thả Hỗn Độn Cực Lôi tháp ra, treo trên đỉnh đầu của mình.
Muốn chiến?
Tùy tiện, ai sợ ai?
Tống Lam thừa cơ đeo ngọc bội, sau đó gương mặt xinh đẹp nở nụ cười vui mừng và sợ hãi.