Đừng nhìn hình thể con ếch rất lớn, nó có thể di chuyển vô cùng linh hoạt, nó bay lên cao, có đôi khi đứng thẳng người, hai chân trước nện vào Lăng Hàn giống chưởng pháp đại sư, có đôi khi tứ chi nằm xuống, mở miệng phun ra đầu lưỡi thật dài, đầu lưỡi như trường thương, lực xuyên thấu đáng sợ không gì sánh được, ngay cả màn sáng tinh thần cũng bị công phá.
Nhưng loại công kích này tạo thành phụ tải lớn lên người con ếch, nó không thể vận chuyển liên tục, cho dù nó tập kích bất ngờ cũng tạo thành uy hiếp đáng sợ.
Đương nhiên, lực công kích của Lăng Hàn cũng không kém bao nhiêu, cấp độ Thiên Đạo Hỏa cực cao, khi quyền kình oanh kích, con ếch vô cùng kiêng dè, nhất định phải trốn tránh, nếu không, một khi bị đánh trúng, vị trí trúng đòn sẽ bốc cháy.
Song phương có kiêng kị lẫn nhau, chiến đấu càng kéo dài.
- Lên!
Ngô Khởi Nguyên và Vũ Văn Thiên nhìn nhau, bọn họ gia nhập vào vòng đấu.
Nhưng những người khác không xuất thủ.
Không phải bọn họ không muốn xuất thủ, mà là không có tư cách, muốn tham gia cũng phải có chiến lực Ngũ Đỉnh, bọn họ mới là Thiên Đỉnh, Địa Đỉnh, làm sao gánh nổi cuộc chiến như thế?
Kỳ thật Lăng Hàn toàn lực ứng phó cũng không phải không thể chiến thắng con ếch, nhưng hắn không cần thiết phải làm như vậy.
Đây không phải khảo hạch của một mình hắn, vì cái gì hắn phải xuất toàn lực chứ?
Lại nói, tuyệt chiêu càng ít người biết càng tốt, tại sao lại vận dụng khi không cần thiết?
Có hai người Ngô Khởi Nguyên gia nhập, ba người liên thủ, rốt cuộc con ếch cũng lâm vào hạ phong.
Có Lăng Hàn kiềm chế, chiến lực Tứ Đỉnh có thể phát huy thỏa thích, lực phá hoại sẽ nhỏ hay sao?
- Oa!
Con ếch kêu to, sóng âm hòa thành sóng.
Đây là công kích phạm vi lớn, chính là lợi khí đối phó quần công.
Lăng Hàn không sợ, Ngô Khởi Nguyên và Vũ Văn Thiên cũng hóa giải sóng âm, bọn họ vận dụng pháp khí ngăn cản sóng âm.
Sau đó, bọn họ phản kích cường thế.
Sau mấy chục chiêu, con ếch đã giật gấu vá vai, nó vốn bị thương, lại bị ba người vây công, tổn thương càng thêm tổn thương, cho nên lúc này không chịu nổi.
- Oa!
Con ếch bắt đầu liều mạng, nó không ngừng nôn lưỡi dài như trường thương ra khắp bốn phía, có thể nói không gì không phá, cho dù là màn sáng tinh thần cũng không ngăn nổi, thật lợi hại..
Ba người Lăng Hàn không tranh phong chính diện, bọn họ không ngừng chạy quanh, con ếch không thể liên tục duy trì cường độ công kích như thế.
Con ếch thừa cơ đào tẩu, nhưng ba người Lăng Hàn lại đuổi theo, nó chỉ có thể liều mạng.
Qua mười mấy phút sau, cuối cùng con ếch đã hoàn toàn vô lực, bị ba người Lăng Hàn đánh chết.
- Hô, rốt cục cũng xong.
Vũ Văn Thiên thở hổn hển, trên người hắn cũng có chút thương thế, là thời điểm kịch chiến lưu lại, đây chỉ là vết thương nhẹ.
Ngô Khởi Nguyên không tốt hơn chút nào, phương thức chiến đấu của hắn còn thô kệch hơn Vũ Văn Thiên, cho nên hắn bị thương càng nặng, nhưng thể phách của hắn rất mạnh, chút thương thế như vậy không quan trọng.
Chỉ có Lăng Hàn ngoại lệ, kỳ thật một mình hắn cũng có thể giải quyết con ếch, bởi vậy tự nhiên không có khả năng bị thương gì, hắn rất nhàn nhã giống như chưa từng đại chiến.
Bảy người Hoàng Lăng Vân vây quanh, bắt đầu cắt chém con ếch, hung thú cấp bậc như thế, huyết nhục đều là vật đại bổ, làm gì có đạo lý lãng phí.
- A, có một viên yêu hạch!
Đột nhiên Mục Long kêu lớn, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
- Cái gì yêu hạch?
Lăng Hàn nhìn sang, nhìn thấy viên châu trong tay Mục Long, nó chỉ lớn bằng hạt đào.
- Lăng huynh ngươi không biết yêu hạch sao?
Vũ Văn Thiên kinh ngạc nói.
- Đúng là không biết.
Lăng Hàn lắc đầu.
- Chỉ có hung thú mới có thể ngưng kết yêu hạch, bình thường đều có hiệu quả đặc thù, ví dụ như tránh lửa, phòng lạnh, còn có thể sử dụng luyện đan và chế tác trận pháp, giá trị kinh người.
Vũ Văn Thiên giải thích nói.
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn thật không biết, thì ra còn có thứ như yêu hạch, hơn nữa còn có giá trị lớn.
Kỳ thật bởi vì yêu hạch quá mức quý hiếm, trong một trăm con hung thú chưa chắc có một con thai nghén ra, mà yêu thú có yêu hạch lại rất mạnh.
Mục Long giao yêu hạch cho hắn, mặc dù người người đều muốn nhưng lần này là ba người Lăng Hàn oanh sát con ếch, những người không có tư cách phân chỗ tốt.
Lăng Hàn cầm hạt châu màu xanh lục trong tay, hắn cẩn thận nghiên cứu, nhưng không phát hiện điểm kỳ lạ.
Hắn liên kết với tinh võng, cũng nhập tư liệu con ếch vào, hắn lại tiến hành tra tìm, cuối cùng đã có phát hiện.
Thứ này vô cùng có khả năng là Hóa Độc châu, tên như ý nghĩa, nó có thể hóa giải độc tố, hơn nữa mặc dù là con ếch Chú Đỉnh cảnh thai nghén, nhưng cao nhất lại có thể hóa giải độc tố của cấp bậc Sinh Đan, nhưng nghiền vụn Hóa Độc châu sẽ mất đi hiệu quả hóa giải độc tố, chỉ cần ngậm Hóa Độc châu vào trong miệng, hoặc dán vào miệng vết thương là được rồi.
- Ha ha, vận khí không tệ, không ngờ gặp được hung thú ngưng kết ra yêu hạch.
Tiếng cười vang lên, năm tên nam tử bước ra khỏi rừng rậm.
Đám người Lăng Hàn nhìn nhau, một tên nam tử trong đám người lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo:
- Còn thất thần làm gì, còn không cống hiến yêu hạch ra đây!
- Sau đó, ngoan ngoãn đập nát liên tiếp khí, tránh nếm khổ sở.
Lại một tên nam tử nói.
A, hắn muốn giảm bớt đối thủ cạnh tranh, đồng thời còn có thể kiếm tiền từ một viên yêu hạch.
- Phòng Minh!
Hoàng Lăng Vân nhận ra một tên nam tử trong đó, lúc này nói với mọi người:
- Cao thủ bài danh tinh võng hơn sáu ngàn.
Phòng Minh chắp hai tay sau lưng, biểu thị rõ thái độ kiêu ngạo:
- Nếu biết ta là ai, còn suy nghĩ cái gì?
Vì sao chi đội ngũ của bọn họ chỉ có năm người?
Đó là bởi vì mặt khác năm cái quá yếu, Phòng Minh cảm thấy bọn họ là vướng víu, cho nên hắn phá hủy liên tiếp khí của bọn họ, từ ý nghĩa nào đó, những kẻ này là kẻ cạnh tranh với mình.
Năm người là đủ.
Nhưng đám người Hoàng Lăng Vân không sợ, bởi vì trong tổ đội của bọn họ có ba tên biến thái, bài danh tinh võng hơn sáu ngàn tính là cái gì, hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng.
- Ừm?
Năm người Phòng Minh kinh ngạc, những người này không sợ bọn họ?
- Được rồi, người tuổi trẻ bây giờ không biết trời cao đất rộng.
Một tên nam tử áo đỏ đi ra, sắc mặt âm trầm, hắn chỉ vào một người trong đội ngũ Lăng Hàn, quát:
- Quỳ xuống!
- Khốn kiếp, đúng là phách lối!
Vũ Văn Thiên ung dung nói, vẻ mặt đầy chế nhạo, rốt cục có cơ hội trang bức, sảng khoái.
- Ngươi là ai?
Nam tử áo đỏ lạnh lùng nói.
- Ta là đại gia của ngươi!
Vũ Văn Thiên cười nói.
Nam tử áo đỏ giận dữ, hắn ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó bước về phía Vũ Văn Thiên:
- Mặc dù nơi này cấm chỉ giết người, nhưng không nói không thể đánh người, ha ha, họa từ miệng mà ra, ta sẽ làm ngươi cảm thấy hối hận.
- Đại gia ngươi vĩnh viễn là đại gia ngươi, đến đây, cháu trai!
Vũ Văn Thiên ngoắc ngoắc ngón tay, vẻ mặt khinh miệt đối phương.
Nam tử áo đỏ hừ một tiếng, hắn bước nhanh về phía Vũ Văn Thiên.
- Gục xuống cho ta!
Hắn quát lớn một tiếng, sau đó xuất ra một chưởng, lôi đình quấn quanh bàn tay.