Không có gì để nói nhiều, khẳng định là đi kho công pháp.
Kim Dạ Tuyết dẫn đường, bọn họ lựa chọn rẽ trái.
Nơi này đi qua một trúc viên, đi qua lâu như vậy, hơn nữa còn chôn sâu dưới đáy hồ, trúc viên vẫn xanh tươi mơn mởn.
- A, đây là Cửu Văn trúc!
Đường Nghiêm kinh hô:
- Đây chính là thứ chế thành pháp khí tam tinh.
- Đồ chơi này một vạn năm dài một đoạn, có thể chờ chết người.
Hắn thao thao bất tuyệt nói:
- Mọc đầy chín vạn năm chính là cực hạn, nơi này có rất nhiều đã chết già, đều là trúc già vượt qua chín vạn năm, thật sự là thiên đại lãng phí! Chỉ cần ngâm trong nước ba năm liền cứng cỏi bất hủ, đủ để trăm vạn năm không hỏng.
- Lãng phí, thật sự là quá lãng phí.
Hắn đau lòng nhức óc.
Lăng Hàn nhìn xuống, đem vài cọng đạt tới năm Cửu Văn trúc chặt đứt, một người phân ra hai gốc, cười nói:
- Trên hành lang đều trồng Cửu Văn trúc dùng để thưởng thức, Kim cô nương, tổ tiên nhà ngươi tất huy hoàng không gì sánh được.
Kim Dạ Tuyết hàm súc gật gật đầu:
- Quả thật có chút danh vọng.
- Nói đến ta càng thêm mong đợi.
Đường Nghiêm xoa xoa đôi bàn tay,
- Không có Thánh Nhân pháp đấy chứ?
- Đương nhiên không có khả năng.
Kim Dạ Tuyết lắc đầu, nói:
- Kim gia chưa từng xuất hiện Thánh Nhân, làm ngươi thất vọng.
- Sao lại thế!
Đường Nghiêm vội vàng nói,
- Trước kia không có, sau này nhất định có.
Kim Dạ Tuyết sững sờ, lúc này mới phản ứng đối phương nói chính mình, lúc này nàng nở nụ cười xinh đẹp như băng sơn giải phong, phong tình vô hạn, cũng nhìn thẳng vào Đường Nghiêm.
Đây là gia hỏa gặp sắc quên bạn.
Lăng Hàn lắc đầu, trực tiếp đi về phía trước.
Kim phủ rất lớn, đi một hồi lâu, bọn họ mới đi đến nơi.
Phía trước là một tòa lầu nhỏ, lầu nhỏ có một con Tỳ Hưu đá tọa trấn, hung thần ác sát.
Lăng Hàn lấy Hàn Thủy kim ra nhìn một chút, nói:
- Muốn mở cửa, cơ quan nằm đằng sau Tỳ Hưu.
- Ta đi mở.
Đường Nghiêm vội vàng chạy vội đi qua.
Nhưng hắn còn không có chạy tới đã thấy con Tỳ Hưu đá như sống lại, mở cái miệng máu cắn hắn.
Răng rắc một miếng, Đường Nghiêm còn chưa kịp trốn tránh đã bị cắn trúng.
Tỳ Hưu vung trái lắc phải, sau khi nhai nhai nhấm nuốt mấy cái mới ném Đường Nghiêm ra ngoài, bành một cái, sau đó rơi xuống đất. Tỳ Hưu đá quay về chỗ cũ, đặt mông ngồi xuống và hóa thành tượng đá.
- Móa!
Đường Nghiêm giãy dụa bò dậy, vừa rồi bí bảo trên người hắn đã kích phát nhưng căn bản vô dụng, bị Tỳ Hưu đá cắn nát một miếng, nhưng kỳ quái là hắn vẫn chịu vết thương nhẹ.
Theo đạo lý, một miếng hộ thuẫn cấp bậc Sinh Đan đều bị cắn nát, Đường Nghiêm không khác gì con cá, nhai một cái liền thành cá nát.
Cho nên không phải Đường Nghiêm mạng lớn, mà là Tỳ Hưu đá không có ý giết người.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Đường Nghiêm trợn tròn mắt.
- Chúng ta cùng tiến lên, ngươi phụ trách hấp dẫn lực chú ý của nó, ta đến mở cơ quan.
Lăng Hàn nói.
Trên mặt Đường Nghiêm tối tăm:
- Vì cái gì không phải ta đi mở cơ quan?
- Bởi vì ngươi xứng với nó.
Lăng Hàn cười nói.
Phi, ngươi mới xứng.
Đường Nghiêm nhổ nước bọt trong lòng, nhưng cảnh giới của hắn còn cao hơn Lăng Hàn, hơn nữa còn có bí bảo hộ thân, cho nên hắn chịu đòn cao hơn Lăng Hàn, cho nên khẳng định là hắn lên.
- Đến!
Hắn nói một tiếng, hắn lập tức liền xông ra ngoài, Tỳ Hưu đá cũng phản ứng và tấn công.
- Đuổi theo ta đi!
Đường Nghiêm câu dẫn thành công, vội vàng co cẳng bỏ chạy.
Tỳ Hưu đá đuổi theo, dáng vẻ ngây ngô.
Lăng Hàn vội vàng nhảy ra ngoài, vừa vặn vừa mới nhảy lên, chỉ thấy thân thể Tỳ Hưu đá lắc một cái, tại chỗ lại xuất hiện một đầu.
Móa!
Tỳ Hưu đá cũng giết ra, nó cắn về phía Lăng Hàn.
Thực lực quá kinh khủng, vô cùng có khả năng đạt tới cấp bậc Chân Ngã, cho dù Lăng Hàn lại yêu nghiệt thì như thế nào, dù sao chỉ là Trúc Cơ thôi.
Hắn căn bản không có cách phản kháng, bị cắn một cái liền cuồng loạn.
Đợi đến khi Tỳ Hưu đá chơi chán, lúc này mới mở miệng phun một cái, phốc, Lăng Hàn ngã xuống đất.
Thật thê thảm.
Ở bên khác, đầu Tỳ Hưu đuổi giết Đường Nghiêm cũng hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, một đường chạy chậm trở về, sau đó hợp hai làm một với Tỳ Hưu đá kia, một lần nữa biến thành một con.
- Ta nói, đây là chủ ý ngu ngốc của ngươi sao?
Đường Nghiêm đỡ eo trở về.
Lăng Hàn giang tay ra:
- Ta cũng không biết sẽ có biến hóa như thế.
Còn tốt chính là, Tỳ Hưu đá không có hạ tử thủ, chỉ cắn bọn họ đau đớn mà thôi.
- Lần này làm sao bây giờ?
Đường Nghiêm buồn bực nói.
- Vẫn là ta tới đi.
Kim Dạ Tuyết đứng dậy.
- Ngươi không phải là đối thủ của nó!
Đường Nghiêm vội vàng nói, thuộc tính bảo hộ đã kích phát hoàn toàn.
- Ta sẽ không đánh cùng nó.
Kim Dạ Tuyết vừa đi lên, thời điểm này Tỳ Hưu đã khôi phục, nàng cắn nát ngón tay, máu tươi rỉ ra ngoài.
Tỳ Hưu đá đứng im bất động, nó ngơ ngác nhìn Kim Dạ Tuyết, giống như lại hóa thành tượng đá.
Kim Dạ Tuyết đi tới, bôi máu tươi lên trán Tỳ Hưu.
Nàng lại xoay người, nói:
- Tổ huyết có thể định trụ nó nửa giờ, chúng ta lập tức đi vào.
Đường Nghiêm và Lăng Hàn đều gật đầu, đi vặn cơ quan tượng đá, tạp tạp tạp, cửa lớn của lầu nhỏ lập tức mở rộng.
Bọn họ tiến vào, chỉ thấy bên trong toàn giá sách, có chút đặt vào sách, có chút là ngọc điệp còn có da thú, mảnh đá.
- Lầu một không có bí thuật trân quý gì, đi lầu hai.
Kim Dạ Tuyết nói.
Lăng Hàn và Đường Nghiêm đều gật gật đầu, mặc dù Kim Dạ Tuyết xưa nay chưa từng tới đây, nhưng dù sao người ta cũng là người Kim gia, cho dù thế nào cũng hiểu hơn bọn họ.
Bọn họ lên lầu hai, nơi này bố trí không khác phía dưới, vẫn là từng dãy giá sách, hiện tại đầy tro bụi.
Lăng Hàn cầm lấy một quyển sách, nó lập tức hóa thành bụi, thời gian thật sự trôi qua quá lâu.
Đường Nghiêm và Kim Dạ Tuyết cũng đang tìm, nhưng đều không ngoại lệ, sách phổ thông không thể bảo tồn mấy vạn năm, đã sớm mục nát, chỉ vì không ai động vào mới duy trì hình dáng quyển sách, nhưng đụng một cái là nát vụn.
Mảnh đá và ngọc điệp thì sao?
- Huyết Nguyệt Thập Tam chưởng.
- Thiên Hóa quyền phổ.
- Chiếu Dạ kinh.
-...
Bọn họ tìm được nhiều bộ công pháp, đều là mười phần thượng thừa, nhưng cũng giới hạn ở cấp bậc Chân Ngã, không có bảo thuật cấp Chân Quân hoặc là cấp Giáo Chủ.
Chẳng lẽ tổ tiên Kim gia mạnh nhất chỉ là cấp Chân Ngã cảnh?
Nếu là như vậy “Cổ lão quái” càng phải chết không nhắm mắt.
Đường đường Hóa Linh Chân Quân lại chết vì bảo tàng của Chân Ngã cảnh?
Ha ha.
Lăng Hàn không tin, hắn vẫn bí mật quan sát Kim Dạ Tuyết, nữ tử này là người Kim gia, nếu có bảo thuật trân quý thì nàng cũng biết nó đặt ở nơi nào.
Mặc dù Kim Dạ Tuyết từ đầu đến cuối không có dị động, cũng giống như Lăng Hàn và Đường Nghiêm, đang tìm kiếm trên giá sách, nhưng cách mỗi một hồi, ánh mắt của nàng đều nhìn một nơi, mười phần ẩn nấp, nếu không phải Lăng Hàn vẫn quan sát thì không chú ý được.
Chỗ đó... Có cái gì?
Lăng Hàn đi tới, thần thức lập tức phát hiện, Kim Dạ Tuyết lộ ra vẻ khẩn trương.