Tài nguyên tu luyện cũng không phải chuyện Lăng Hàn lo lắng, hắn có thể luyện đan, hơn nữa cũng không thiếu Đạo Thạch, cho nên Liễu Huân Vũ cắt xén hay không cắt xén tài nguyên tu luyện của hắn, chí ít trong khoảng thời gian ngắn hắn không cần lo lắng.
Lui một bước, Đường Nghiêm chậm chạp không có đến, hắn cũng có thể thông qua Đại Hắc Cẩu đi tìm thứ mình muốn.
Buổi trưa trôi qua nhanh chóng, tới gần lúc ăn cơm, chỉ thấy Hàn Băng nghênh ngang xông vào.
Hắn thật sự xông vào không có thông qua tôi tớ thông bẩm, cứ phá cửa mà vào, dáng vẻ rất bá đạo.
- Tiểu tử, xem phân thượng ngươi cự tuyệt, hôm nay ta không đánh ngươi.
Hàn Băng lạnh lùng nói:
- Nhưng ngươi không ngoan ngoãn nghe lời làm việc đã làm ta không vui, làm sao bây giờ?
Câu nói đầu tiên rất mâu thuẫn, mà kết hợp câu nói thứ hai thì càng kì quái.
Trong nội tâm Lăng Hàn suy nghĩ và hiểu ra, Hàn Băng là nhân tình với Liễu Huân Vũ, cho nên chính mình cự tuyệt trở thành khách quý của Liễu Huân Vũ cũng làm lòng ghen tuông của đối phương tiêu tan không ít. Nhưng đối phương có lợi ích đoàn đội với Liễu Huân Vũ, chính mình cự tuyệt Liễu Huân Vũ, chẳng khác nào cự tuyệt hắn, cho nên Hàn Băng rất khó chịu.
- Nơi này thật loạn.
Lăng Hàn cảm thán.
Hàn Băng tuyệt đối không phải nhân tình duy nhất của Liễu Huân Vũ, nhìn Liễu Huân Vũ vì muốn Trúc Cơ toàn lực làm việc cũng không ngại dùng thân thể của mình đổi lấy, có thể thấy được nữ nhân này tùy tiện cỡ nào.
- Lăng Hàn, ngươi muốn chết sao?
Hàn Băng cất cao âm lượng, lộ ra vẻ giận dữ.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Đều là hạt nhân, cá mè một lứa, có cái gì mà đắc ý? Có bản lĩnh ngươi ra ngoài rống hai tiếng.
Tại sao ta phải ra ngoài rống?
Hàn Băng có xúc động đánh Lăng Hàn trong đầu, nhưng nghĩ tới hôm nay không đánh người nên nội tâm phiền muộn, sớm biết người này không biết tốt xấu như thế, hắn cũng không có nói lời tuyệt đường lui như vậy.
Không được, như vậy sẽ làm hắn phát điên mất.
- Hừ!
Hắn phẩy tay áo bỏ đi, lần sau hắn tới đây tuyệt đối sẽ cho Lăng Hàn biết kết cục bị đánh là gì.
Lăng Hàn biểu lộ lạnh lùng, hắn mới là người bị khi dễ, có vẻ giống như Hàn Băng mới là người bị ủy khuất?
Đường Nghiêm, ngươi nên nhanh dẫn ta ra ngoài đi.
Chuyện hôm nay thật bực mình, buổi chiều Lăng Hàn bảo Đại Hắc Cẩu đi mua vật liệu Hóa Cơ đan, kết quả Đại Hắc Cẩu lại bị ngăn cản, sau đó Lăng Hàn liền cho biết, miễn là có quan hệ với hạt nhân, cho dù con muỗi bay ra ngoài cũng phải được Tông Nhân phủ đồng ý.
Ha ha, tại sao mấy ngày trước không đề cập tới việc này?
Chuyện này tự nhiên là trò quỷ của Liễu Huân Vũ.
Lăng Hàn không có tranh luận, hắn bảo Đại Hắc Cẩu phủ da Hư Không Thú và lặng lẽ rời khỏi hạt nhân phủ.
Dùng tu vi Trúc Cơ phủ thêm da Hư Không Thú, cho dù Chú Đỉnh cảnh không ở gần cũng rất khó phát hiện.
Đại Hắc Cẩu thuận lợi ra vào, thay Lăng Hàn mua được vật liệu, nhưng Lăng Hàn cảm thấy phi thường khó chịu.
Một ngày trôi qua như thế, thời gian kế tiếp vẫn như thế, Lăng Hàn bị khống chế nghiêm mật trong hạt nhân phủ, không có đồ ăn và tài nguyên tu luyện.
Lăng Hàn gánh vác được nhưng tôi tớ của hắn lại là phàm phu tục tử, miễn cưỡng chèo chống ba ngày, bọn họ cùng nhau đào tẩu, không chịu làm việc tại nơi này.
Bọn họ tới đây hầu hạ người, cũng muốn vớt chỗ tốt, về sau có cơ hội đột phá Tiên đồ, nhưng bây giờ tốt rồi, chủ nhân còn khó đảm bảo bản thân mình, nếu tiếp tục như vậy sẽ chết đói, còn nói gì Tiên đồ hay không Tiên đồ?
Ba người này cũng không phải phạm nhân, tự nhiên muốn đi thì đi, cùng lắm không có tiền công.
Hiện tại Lăng Hàn biến thành trò cười trong hạt nhân phủ, ngay cả tôi tớ cũng bỏ chạy, ngươi làm chủ nhân cũng đủ thất bại
Đáng tiếc, bọn họ cũng không biết Lăng Hàn biết luyện đan, cũng không biết Lăng Hàn có danh tiếng trong đế đô, dù sao tinh võng bao trùm khu vực quá lớn, trên Nguyệt Hoa tinh phát sinh chuyên nhỏ này, trên tinh võng tính tính là cái gì?
Liễu Huân Vũ đi tới lần nữa, nàng cười nhạt nói với Lăng Hàn một tiếng:
- Đã thay đổi chủ ý?
Lăng Hàn bỏ mặc, loại nữ nhân này quá buồn nôn, hắn nhìn cũng cảm thấy dơ mắt.
Liễu Huân Vũ cũng không có bức bách, chỉ là lộ ra vẻ đắc ý:
- Ngươi có thiên phú luyện đan thì thế nào, không có vật liệu để ngươi thi triển, ngươi chính là một tên nhân. Ngươi có thiên phú võ đạo kiệt xuất, không có tài nguyên tu luyện, chỉ dựa vào mình dẫn dắt lực lượng thiên địa, chẳng mấy chốc sẽ từ thiên tài biến thành kẻ bình thường, cũng chẳng khác gì phàm phu tục tử.
- Lúc nào nghĩ thông suốt, lúc nào tới tìm ta, điều kiện vẫn như cũ.
Nàng quay người rời đi, lưu cho Lăng Hàn bóng lưng mê người, khẽ lắc mông, phong tình vô hạn.
Lăng Hàn không quan tâm tới, cho dù không có Đường Nghiêm thì hắn cũng không có khả năng đi vào khuôn khổ, cùng lắm thì vận dụng Thiên Đạo Hỏa đại náo một hồi.
Nói ra, Đường Nghiêm chết ở đâu rồi?
...
Lại một ngày trôi qua.
Thang gia.
- Bàng huynh, không phải chúng ta không muốn giúp ngươi, nhưng người đang ở bên trong hạt nhân phủ, nếu chúng ta cưỡng ép xông vào trong đó giết người, chẳng khác gì đối địch với Mạnh gia.
Nam tử trung niên bụng phệ kêu khổ với Bàng Phi Nhiên.
Bàng Phi Nhiên lắc đầu:
- Thang Minh huynh ngươi hiểu lầm, lão tổ tông có ý hi vọng Thang gia có thể xuất động cường giả Chú Đỉnh cảnh canh chừng bên ngoài hạt nhân phủ, miễn là ác tử kia rời khỏi phủ liền lập tức xuất thủ bắt người.
Tên nam tử trung niên bụng phệ tên là Thang Minh, hắn và Bàng Phi Nhiên đồng thời cũng là Trúc Cơ, hiện tại Bàng Phi Nhiên đã thành phế nhân, nếu không phải còn có bối cảnh Bàng gia, Thang Minh tuyệt đối không có khả năng xưng huynh gọi đệ với hắn.
- Được rồi, nếu lão tổ Bàng gia đã nói như vậy, chuyện này chúng ta nhất định phải giúp.
Thang Minh gật gật đầu, giống như làm ra quyết định rất chật vật.
Bàng Phi Nhiên tự nhiên biết vẻ mặt này là làm cho hắn nhìn, cũng đang bày tỏ từ đó về sau Thang gia sẽ không nợ Bàng gia cái gì.
Trong lòng của hắn cười lạnh, chỉ bắt Trúc Cơ liền trả ân tình cho các ngươi, các ngươi còn làm dáng vẻ chúng ta chiếm tiện nghi, hừ, thật sự lấn Bàng gia xuống dốc, Bàng gia lúc trước có Hóa Linh Chân Quân tọa trấn, bảo Thang gia làm ít chuyện, Thang gia dám không tuân theo sao?
Chờ đó, nếu Bàng gia đạt được bảo thuật trên người Lăng Hàn và quật khởi lần nữa, nhất định sẽ cho Thang gia biết cái gì gọi là hối hận.
...
Đứng trước cửa Giáp Nguyên phủ.
Một nam tử dáng người thon dài, anh tuấn không gì sánh được đang đi nhanh, hắn long hành hổ bộ, mặc dù chỉ là một người nhưng sinh ra khí thế cường đại như thiên quân vạn mã tới.
Đường Nghiêm tới.
Tiểu Hầu gia ra vào xưa nay không mang theo tôi tớ, ngược lại trong đế đô này hắn chỉ cần ra mặt là được, sẽ có người ra roi thúc ngựa nịnh nọt hắn.
- Dừng lại, Giáp Nguyên phủ không được tự tiện xông vào!
Thủ vệ cửa ra vào quát lên.
Gương mặt Đường Nghiêm biến thành màu đen, khí tràng bị phá.
Không phải nói chỉ cần ra mặt là đủ sao?