Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4170: Đầm Lầy




Cũng không phải mỗi người đều nguyện ý bị Lăng Hàn bóc lột, hơn nữa có ít người cũng nghiên cứu thật lâu, tự nhận sắp có thể nghiên cứu ra trận pháp biến hóa, cho nên bọn họ cũng không cần Lăng Hàn dẫn đường.

Có tổng cộng bảy mươi hai người giao Đạo Thạch, tính ra, Lăng Hàn đã có bảy ngàn hai trăm khối Đạo Thạch, tốc độ kiếm tiền không chậm hơn ăn cướp bao nhiêu.

Nhìn đến điểm này, Trận sư cũng là một chức nghiệp kiếm tiền không tệ.

Lăng Hàn cười nói một tiếng, đã thu tiền của người khác, hắn cũng phải thể hiện phẩm đức nghề nghiệp.

Hắn tiến vào trận pháp, bắt đầu tìm hiểu.

Cho dù là Trận sư phá trận cũng cần quan sát trận pháp trước, không tìm hiểu chút nào, hắn dựa vào cái gì có thể phá trận?

Hiện tại hắn chỉ bày trận, nhưng hắn đã thâm nhập tìm hiểu trận pháp, hơn nữa bày trận và phá trận là hai việc khác nhau, bởi vì phá hư dễ dàng hơn xây dựng.

Không mất bao nhiêu thời gian, Lăng Hàn đã tìm hiểu rõ ràng.

Hắn đã nắm chắc phá trận, lúc này nói với mọi người:

- Đến, đi theo ta.

Mọi người đuổi theo, Lăng Hàn đi được một đoạn đường liền ném ra một cái trận cơ, phía trước vốn có sương mù quanh quẩn, bây giờ lại rộng mở trong sáng, từ đó có thể nhìn thấy đường đi rõ ràng.

- Không hổ là Lăng huynh, thiên phú trận đạo kinh người.

- Chỉ mất một lúc đã khám phá huyền cơ của trận pháp này, lại còn có thể phá giải, chúng ta bội phục.

Tất cả mọi người không tiếc lời tán dương, Lăng Hàn nghe xong liền cười cười, cường giả không cần ca ngợi, bởi vì bọn họ có đầy đủ tự tin, còn không bằng cho thêm vài khối Đạo Thạch mới là việc thực tế.

Sau khi đi một lúc, Lăng Hàn lại cắm trận cơ thứ hai xuống, sau đó hắn quay về thu trận cơ đầu tiên.

Trận cơ hiện tại rất đáng tiền, đương nhiên không có khả năng chỉ sử dụng một lần.

Hắn không ngừng làm như vậy, tốc độ cũng không nhanh, nhưng cũng không có đi đường rẽ, qua nửa giờ, mọi người cũng bước ra khỏi trận pháp.

Nơi này vẫn là hẻm núi, loạn thạch trận chỉ là cánh cửa ngăn cản rất nhiều người.

Mọi người tiếp tục đi lên phía trước, nơi này áp chế năng lực phi hành, tốc độ chạy đi cũng bị ảnh hưởng, không qua bao nhiêu thời gian, bọn họ đã đi tới cuối hẻm núi, phía trước xuất hiện tuyệt bích, trên vách núi có một hang núi rất lớn.

Có người muốn bò lên trên tuyệt bích, nhưng nơi này không thể bay, bởi vì leo lên càng cao, áp lực đè ép càng mạnh, Lăng Hàn cũng thử qua một lần, hắn lại từ bỏ.

Áp lực thật đáng sợ, không phải hắn có thể gánh vác nổi.

Như vậy tiến vào hang núi là trạm kế tiếp.

Hang núi đủ lớn, bởi vậy mọi người không cần nối đuôi mà đi, hoàn toàn có thể đi song song với nhau.

Trong động không tối, bởi vì có một ít nham thạch phát sáng, mặc dù không sáng lắm nhưng cũng đủ cho mọi người nhìn rõ ràng.

Đoạn đường này đang đi xuống dưới đất, càng tiến lên phía trước, hang núi càng hẹp, mọi người hình thành đội ngũ biến thành dài nhỏ.

Sau gần nửa ngày, từ đội ngũ đi song song biến thành đi một hàng dài.

Lăng Hàn không muốn đi phía trước, người nào thích xung phong thì đi trước đi, hắn tay trái ôm Lục Oa, sau lưng chính là Bích Tiêu công chúa, hắn đứng ở đoạn giữa.

Đi lâu như vậy, bọn họ đã thâm nhập vào lòng đất, nhưng nhiệt độ không biến hóa rõ ràng, chỉ có độ ẩm rất cao, trên vách động ẩm ướt, tất cả đều là nước.

- Rốt cục cũng đi ra!

Có người kinh hô, cũng cảm thấy vui sướng.

- A, trên trời lại có mặt trăng!

- Không thể nào, chúng ta đang đi dưới lòng đất tại sao lại có mặt trăng?

Người phía trước kêu lên, sau đó bọn họ cảm thấy rất ngạc nhiên.

Lăng Hàn cũng đi ra ngoài, quả nhiên, trên bầu trời xuất hiện mặt trăng màu vàng, trời sao tô điểm giống nhau bầu trời đêm bình thường.

Nhưng đây là việc không thể nào.

Lăng Hàn phát động nhãn thuật, hắn nhìn lên bầu trời, lúc này hắn nhìn thấy được thứ mắt thường không thể nhìn thấy.

Vầng trăng chỉ cách hắn vài vạn trượng, hơn nữa nó chỉ là một khối đá lớn, phía trên có từng hoa văn màu vàng kim, giống như khảm nạm kim loại, lúc này mới tỏa ra ánh sáng màu vàng óng.

Nếu như nói đây là mặt trăng, như vậy cũng là thứ do người chế tạo ra.

Quả nhiên thủ đoạn của Thánh Nhân rất bất phàm, chẳng những có thể lấy tùy ý đánh nát sao trời, còn có thể sáng tạo ra mặt trăng.

- A, tại sao không còn đường cũ quay về?

Có người kinh ngạc nói một câu.

Lăng Hàn nhìn lại, quả nhiên, cái hang núi trước đó đã biến mất.

Chướng Nhãn pháp?

Hắn dò xét vách đá, hắn làm thế nào cũng không thể phát hiện cửa hang.

Oanh kích cũng không được, nơi này là tâm của ngọn núi, nào có cửa hang gì.

Tất cả mọi người cảm thấy kỳ lạ, hiển nhiên bọn họ không có khả năng đi theo đường cũ quay về, chỉ có thể tiếp tục đi tới.

- Đến đâu hay đến đó.

- Có nhiều người như vậy, sợ ai chứ?

Tất cả mọi người tràn ngập lòng tin vào bản thân mình, lúc này cùng tiến lên phía trước.

Nơi này là bình nguyên nhưng không có cỏ xanh mọc cao, mà là cỏ xỉ rêu màu đỏ sậm, chúng tỏa ra khí tức quỷ dị dưới ánh trăng màu vàng.

- Các ngươi có phát hiện nơi này rất bất thường hay không?

Có người nói.

- Không sai, nơi này quá an tĩnh, dường như không có bất cứ sinh mệnh nào, trừ đám cỏ xỉ rêu.

- Có.

Vừa dứt lời, bọn họ nhìn thấy sinh linh đầu tiên, đó là một con gián.

- Ghét nhất là con gián.

Một nữ tính giơ chân lên, ba, nàng giẫm chết con gián.

Khoan hãy nói, nơi này có rất nhiều gián, nhưng thứ này sẽ không phát ra âm thanh, cho nên, toàn bộ bình nguyên đều cực kỳ yên tĩnh.

- Tại sao nơi này quỷ dị như thế?

- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy.

Mặc dù nơi này có thực vật, cũng có sinh vật, nhưng nó lại làm người ta cảm thấy rất hoang mang.

Bọn họ bước đi, trăng sáng dần dần hạ thấp xuống, nhưng cũng không có mặt trời mọc, chỉ nhìn thấy bầu trời bắt đầu sáng lên.

Nơi này là dưới mặt đất, có thể sáng như vậy là không tệ, chẳng lẽ ngươi còn mong nhìn thấy mặt trời thật hay sao?

Như vậy là không hiện thực.

Mọi người đang tiến lên phía trước, bay qua vài ngọn núi, phía trước xuất hiện một cánh rừng đầy rong.

Bọn họ đi tới, lúc này mới phát hiện đó là đầm lầy.

Cũng may, chỉ cần bọn họ vận chuyển bí lực, tự nhiên có thể làm bản thân nhẹ như lông hồng, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ chìm xuống.

- A, thối quá.

Lục Oa vội vàng bóp mũi lại.

Mặc dù Bích Tiêu công chúa không nói chuyện, nhưng vẻ mặt của nàng không tốt hơn điểm nào.

Thật thối, đầm lầy này chính là đầm nước thối, mùi thối chui thẳng vào mũi, người nào ngửi cũng có cảm giác buồn nôn.

Sợ mùi thối nên quay về?

Không có khả năng, hơn nữa cũng không có đường quay về, cho nên không tồn tại suy nghĩ quay trở về.

Mọi người đành phải kiên trì tiến lên phía trước, đi chừng mười phút đồng hồ, soạt, mặt nước bị phá vỡ, bùn nhão bay tán loạn, mùi hôi gấp trăm lần xông thẳng vào mũi, gương mặt mọi người tái nhợt.

Đúng lúc này, một con quái vật khổng lồ phá vỡ mặt bùn lao ra ngoài, nó tấn công một tên võ giả.