Mặc dù không có hiệu quả chút nào, nhưng đại quân thi hài đang lao tới tấn công, hoàn toàn không có năng lực ứng biến của sinh vật trí tuệ.
Bọn chúng vốn không có trí tuệ gì đáng nói, chỉ hành động dựa vào năng lượng thần bí, nói là con rối bị giật dây mới chính xác.
Mặc dù không cần lo lắng vấn đề an toàn, Lăng Hàn không dám tiến lên như lúc đầu, có thể chống đỡ là một chuyện, cần phải giải quyết đám khô lâu binh để tiến lên lại là chuyện khác.
- Nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai sẽ gấp rút lên đường.
Lăng Hàn nói.
Một đêm qua đi, sau khi mặt trời vừa mọc, ba người vội vàng tiến lên.
Lăng Hàn phát hiện, trên tay hắn không xuất hiện ấn ký.
Lần trước, sau khi hắn huyết chiến một buổi tối, hắn bị thứ gì đó ở nơi này đóng dấu, nhưng cho dù hôm qua hay hôm nay, hắn lại không bị đóng dấu.
Chẳng lẽ hôm qua hắn dựa vào lực lượng một mình vượt qua một đêm, cho nên mới có ấn ký.
Vào ban ngày, phía trước xuất hiện một hẻm núi to lớn.
Ba người điều chỉnh phương hướng, lúc này bước tới trước hẻm núi, nhưng nhìn núi làm ngựa chết, đi tới khi mặt trời lặn, bọn họ vẫn chưa đi tới hẻm núi.
Đại quân thi hài lại tới.
Tâm niệm Lăng Hàn vừa động, hắn sử dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp bao phủ trên đầu Bích Tiêu công chúa cùng Lục Oa, bản thân hắn giết vào trong đại quân thi hài, hắn vận dụng hai tay chém giết thỏa thích.
Hắn muốn thử một lần, hắn làm thế nào mới có được ấn ký.
Bích Tiêu công chúa thấy thế cũng chỉ im lặng.
Nàng có thể nói cái gì bây giờ?
Chiến lực của Lăng Hàn thật sự biến thái, nàng không thể chèo chống bao nhiêu thời gian khi bị khô lâu binh vây công, may mắn lúc ấy nàng không có xâm nhập quá sâu, hơn nữa còn mặc chiến giáp vào người, lúc này mới có thể thoát thân.
Nhưng nhìn Lăng Hàn, hắn ứng phó thành thạo điêu luyện cỡ nào.
Hơn nữa, hắn không hao hết bí lực sao? Thời gian chiến đấu kéo dài bao lâu? Chẳng lẽ gia hỏa này muốn chiến đấu suốt buổi tối?
Nếu không có chỗ tốt gì, tại sao lại làm?
Thời gian một đêm trôi qua, vào thời điểm mặt trời xuất hiện, tất cả đại quân thi hài đều ngã xuống mặt đất.
Ách, không có con dấu.
Lăng Hàn thở dài, xem ra ấn ký chỉ xuất hiện một lần.
Hắn đến hỏi Bích Tiêu công chúa và Lục Oa, hai nàng không biết chuyện “ấn ký”.
A, nếu hắn đoán đúng, ấn ký chỉ xuất hiện trên người những ai một mình chiến đấu suốt một đêm, chú ý là chiến đấu, không phải giống như Lục Oa chạy trốn một đêm.
- Có lẽ ấn ký có tác dụng của nó.
Lăng Hàn thì thào.
Ba người tiếp tục tiến lên, lần này chỉ bỏ ra thời gian hai tiếng, bọn họ đã đi tới lối vào hẻm núi.
Hẻm núi rất lớn, cửa lối vào đã lớn đến mức kinh người, nó rộng khoảng hai trăm dặm.
- A, tại sao ngươi không đi vào?
Bích Tiêu công chúa hỏi Lăng Hàn.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Hôm nay không đi.
- Vì cái gì?
Bích Tiêu công chúa cảm thấy không hiểu nổi.
- Ta có phỏng đoán cần nghiệm chứng.
Hắn cười nói.
Đương nhiên Lục Oa không có bất cứ ý kiến gì, Bích Tiêu công chúa có lòng tin mù quán với Lăng Hàn, nên không hỏi Lăng Hàn muốn nghiệm chứng cái gì, cho nên nàng cũng bỏ mặc không lên tiếng.
Nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, Lăng Hàn quan sát bên ngoài hẻm núi.
Hẻm núi trước mặt phi thường cổ xưa, vách núi pha tạp, phong hoá vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng nếu ngươi cho rằng nó không chịu nổi một kích, vậy thì ngươi sai rồi.
Lăng Hàn đã thử oanh kích, nhưng sau một quyền của hắn, vách núi không nhúc nhích cái nào.
Hắn thử dùng Thiên Đạo Hỏa, chỉ có thể đốt vách núi hơi đen, ngoài ra không có vấn đề nào khác.
Hắn lại sử dụng năng lượng hủy diệt, rốt cục có hiệu quả, vách núi bị hắn lột ra một ít đá vụn.
Đúng là chỉ có một chút xíu
Lăng Hàn gật đầu, từ đó có thể thấy được, năng lượng hủy diệt còn cao cấp hơn cả Thiên Đạo Hỏa.
Đó là bởi vì Lăng Hàn chỉ tìm hiểu ra một ký hiệu của Thiên Đạo Hỏa, mặc dù năng lượng hủy diệt cũng không được đầy đủ, nhưng ít ra là có một quyển linh đồ.
Nếu như tất cả đều là bản đầy đủ, Lăng Hàn cũng không cho rằng Thiên Đạo Hỏa sẽ yếu hơn năng lượng hủy diệt, cả hai đều là năng lượng hỏa diễm cực kỳ cao cấp.
Thái Cổ Chân Quân bị hắn trộm linh đồ, có lẽ hắn đau lòng như nhỏ máu.
Ai, thật muốn tìm hỏi hắn, hắn từ đầu mở ra linh đồ, nói không chừng có thể đạt được manh mối tìm ra linh đồ hoàn chỉnh, từ đó nắm giữ năng lượng hủy diệt chân chính.
Về sau sẽ có cơ hội, hiện tại đi tìm Thái Cổ Chân Quân chính là đi tìm chết.
Hiển nhiên sơn cốc này bị Cổ Dương Thánh Nhân gia cố qua, nếu không, núi đá phổ thông không thể thừa nhận nổi oanh kích Trúc Cơ, cũng không cần sử dụng tới năng lượng tầng thứ cao.
Bích Tiêu công chúa mang theo Lục Oa đi một vòng tại hẻm núi, nếu thật gặp địch nhân, Lục Oa có thể bảo vệ Bích Tiêu công chúa.
Lăng Hàn giao da Hư Không Thú cho Bích Tiêu công chúa, ở địa phương này, hắn không nói vô địch nhưng cũng là một trong những người mạnh nhất, không cần dùng da Hư Không Thú ẩn giấu tự thân.
Hắn ngồi xếp bằng, điều chỉnh trạng thái, dù sao gấp rút lên đường cả ngày, hắn tiêu hao bí lực rất ít, hắn không ngừng rút lực lượng thiên địa ra, mặc dù chậm nhưng vẫn có thể bổ sung một chút.
Cũng không lâu lắm, một đoàn đội rời khỏi cổ chiến trường, mỗi người đều lộ ra dáng vẻ chật vật, hắn chiến đấu hai đêm liên tục, có thể đi tới nơi này đã không dễ, cũng không thể yêu cầu quá cao.
Dù sao, chỉ có một Hỗn Độn Cực Lôi tháp, cũng chỉ có một mình Lăng Hàn là Trận sư.
- A, Lăng Hàn?
Sau khi đoàn đội kia nhìn thấy Lăng Hàn, ai cũng hét lên kinh ngạc.
Lăng Hàn hiện tại rất nổi danh, lúc trước có rất nhiều người mời, cho nên hắn rất phong quang.
- Thật nhanh, tại sao hắn xuất hiện ở nơi này?
Có người hiếu kì.
- Đúng vậy, chúng ta không dám lãng phí một chút thời gian nào, lúc này mới khó khăn lắm đi tới nơi đây.
- Hắn chỉ đi một mình sao?
- Một người còn nhanh hơn chúng ta, thật đáng sợ.
- Cũng không sai, chỉ cần đỡ được đại quân thi hài xung kích, một người hành động sẽ nhanh hơn nhiều.
- Đúng thế.
- Vấn đề là, một mình hắn không thể gánh vác được đại quân thi hài xung kích?
- Trận sư lợi hại như vậy?
Tất cả mọi người hoảng hốt, việc này đã thay đổi nhân sinh quan của bọn họ, chẳng lẽ một tên Trận sư lại có thể bù đắp nhiều người liên thủ.
Một thiếu nữ đi tới, nàng hỏi Lăng Hàn:
- Lăng huynh, ngươi đi tới một mình sao?
Nàng ỷ vào mình là nữ nhân, hơn nữa tướng mạo luôn vui vẻ, cho nên có thể giả đơn thuần trước mặt Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Ban đêm bố trí trận pháp, tự nhiên có thể yên lòng đi ngủ.
Khốn kiếp, đúng là biết giả vờ.
Tất cả mọi người im lặng, như vậy cũng được? Ngươi còn có thể ngủ?
Trời có mắt rồi, bọn họ phải chiến đấu suýt đứt cả hai tay mới có thể xông ra ngoài, so sánh với nhau, bọn họ làm sao không ao ước và ghen tị?
- Lăng huynh ngồi ở nơi này làm gì?
Thiếu nữ lại hỏi, nhìn nàng rất hồn nhiên ngây thơ.
Lăng Hàn nhìn thoáng qua nàng, nói:
- Mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút.
Có quỷ mới tin đấy, không phải ngươi đã nói, ban đêm đi ngủ, tại sao ban ngày mệt mỏi?