Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4157: Bài Danh Trước Hai Mươi Chín Vạn




Lăng Hàn quay trở lại địa phương gặp Bích Tiêu công chúa ban đầu, không lâu sau, hắn nhìn thấy Bích Tiêu công chúa, Lục Oa xuất hiện, nhưng Bích Tiêu công chúa không đi một mình, bên cạnh nàng là một nam tử trẻ tuổi khí vũ hiên ngang mang theo vũ khí.

A?

- Ngươi là ai?

Không chờ Lăng Hàn nói chuyện, nam tử trẻ tuổi kia lên tiếng quát hỏi Lăng Hàn, lời nói vô cùng ác liệt, hiển nhiên hắn tràn ngập địch ý với Lăng Hàn.

Lăng Hàn hiểu ra, thời điểm Bích Tiêu công chúa đi một mình và bị tên kia gặp được, có lẽ hắn si mê nhan sắc của nàng, cho nên vẫn đi theo Bích Tiêu công chúa. Bây giờ nhìn thấy nàng “hẹn hò” với nam tử khác, hắn cực kỳ tức giận.

- Không có quan hệ gì tới ngươi.

Hắn thản nhiên nói.

- A, ta đã biết, ngươi chính là gia hỏa bị treo thưởng, tên là Lăng Hàn.

Nam tử trẻ tuổi kia nhanh chóng nhận ra thân phận của Lăng Hàn, hắn hừ một tiếng, nói:

- Bản thiếu không muốn giết vô danh tiểu tốt như ngươi, như vậy sẽ bị người khác cho rằng ta tham một ít Đạo Thạch kia, nhanh cút cho ta!

- Không biết xấu hổ!

Lục Oa nói:

- Phụ thân, đánh hắn, đánh hắn tới khi mẫu thân hắn cũng không nhận ra.

Ai, ngay cả Lục Oa cũng biến thành bạo lực cuồng?

Lăng Hàn quay đầu lại, hắn nói:

- Dạy qua các ngươi bao nhiêu lần, chúng ta phải lấy đức phục người!

Bích Tiêu công chúa khinh bỉ hắn, ngươi còn lấy đức phục người? Không nên quá bạo lực.

Nam tử trẻ tuổi kia cũng bị lời nói của Lăng Hàn và Lục Oa chọc giận, điềm nhiên nói:

- Ngươi thật to gan, dám làm càn trước mặt Triển Hoành ta! Ngươi có biết ta là ai không?

Lăng Hàn cười nói:

- Biết, ngươi không phải đã nói mình tên là Triển Hoành sao?

Đúng, đúng thế!

Triển Hoành sững sờ, nhưng dù sao hắn cũng có cảm giác là lạ.

- Có phải phụ mẫu ngươi muốn triển khai hoành đồ bá nghiệp hay không, cho nên mới gọi ngươi là Triển Hoành?

Lục Oa hỏi:

- Nhưng tên của ngươi lại trái ngược với tương lai của ngươi, ví dụ như có người tên là Trường Sinh, bình thường sẽ không trường sinh, mà là chết sớm.

Nàng đang nói gì thế?

Ta tên là Triển Hoành, trái ngược với tên của ta chính là không làm nên trò trống gì.

Ánh mắt Triển Hoành lạnh như băng, hắn trầm giọng nói:

- Dám nói những lời không tốt trước mặt ta! Xem mặt mũi của Bích Tiêu cô nương, ta không chấp nhặt với ngươi, cút đi cho ta!

Lăng Hàn tươi cười nhìn sang Bích Tiêu công chúa:

- Ngươi biết tên ngu ngốc này không?

Bích Tiêu công chúa nhún vai một cái, nói:

- Là hắn đi theo ta, làm cách nào cũng không bỏ hắn lại được.

Nàng cũng có ý làm sáng tỏ với Lăng Hàn, ta không có ý trêu chọc hắn.

- Hỗn đản!

Triển Hoành hét lớn một tiếng, hắn xông lên chém giết Lăng Hàn, hiển nhiên hắn không chỉ muốn đánh Lăng Hàn đơn giản như vậy, mà là ôm ý niệm giết người, trong tay hắn cầm một thanh huyết đao, hắn chém vào người Lăng Hàn.

Xoát, đao khí tung hoành và hóa thành tia sáng cực kỳ đáng sợ.

Lăng Hàn phát động Độ Tiên chỉ, sau đó hắn lui ra ngoài.

Ầm!

Chỉ kình đụng phải đao khí, chỉ kình không thể ngăn nổi đao khí, chỉ kình bị gọt vỡ, đao khí vẫn chém về phía trước.

Triển Hoành tươi cười đầy khinh thường, thực lực của hắn mạnh cỡ nào, đâu phải loại vô danh tiểu tốt như Lăng Hàn có thể địch nổi.

Ầm, đao khí chém tới, ánh sáng chói mắt còn mang theo năng lượng nổ lớn.

Một người chết.

Triển Hoành nói thầm, thực lực Lăng Hàn yếu như thế mà dám làm càn trước mặt mình, đúng là không biết sống chết.

Nhưng lúc năng lượng sôi trào biến mất, hắn lại kinh ngạc phát hiện, bởi vì Lăng Hàn vẫn đứng tại chỗ, trên người tỏa ra ánh hào quang và bao phủ hắn vào trong.

Không chết? Chẳng những không chết, hơn nữa còn không tổn thương chút nào.

Lăng Hàn vận chuyển công pháp nào đó ngăn cản đao khí hay sử dụng bảo khí?

Triển Hoành khôi phục tinh thần, chỉ ngăn cản một đao của hắn mà thôi, có thể nói, thực lực của đối phương miễn cưỡng tạm được.

- Không sai, có thể ngăn cản một đao của ta, ngươi trong Trúc Cơ cũng tính là cao thủ.

Hắn cao ngạo nói một câu:

- Ta bài danh hơn hai mươi chín vạn trong sân thi đấu tinh võng, ta bài danh trước ba trong thế hệ trẻ tại Lâm Dương tinh.

Lăng Hàn bật cười:

- Bài danh hai mươi mấy vạn, còn dám nói mình là cao thủ?

Ngươi ngớ ngẩn sao!

Triển Hoành lắc đầu:

- Thật sự là thổ dân vô tri lạc hậu! Ngươi không biết tinh không lớn cỡ nào, không biết số lượng tu giả có bao nhiêu, Trúc Cơ là bậc thang đầu tiên trên Tiên đồ, số người cũng nhiều nhất.

- Không ngại phổ cập cho ngươi biết, tổng số lượng Trúc Cơ nhiều hơn một trăm tỷ, chỉ cần ngươi đứng trước một trăm ngàn, ngươi đã là thiên tài vạn người chọn một.

- Một cái tinh thể có bao nhiêu Trúc Cơ? Chỉ khoảng mười vạn.

Cho nên lúc hắn nói mình bài danh hai mươi mấy vạn, nếu đặt trên tinh thể nào đó, thành tích này đủ chen vào hàng ngũ trước ba người đứng đầu, có thể nói là thiên tài trong thiên tài.

Lăng Hàn thở dài, hắn dùng ánh mắt thương hại nhìn đối phương:

- Ta không ngờ ngươi lắm lời như vậy, ta không hỏi ngươi, ngươi nói một đống lớn lời như vậy làm gì?

Triển Hoành há hốc mồm, có người nói hắn ngớ ngẩn?

Ngươi không có nghe ta giải thích sao, ta là tồn tại bài danh hai mươi chín vạn trong tinh không, đặt trong tinh thể nào cũng là siêu cấp thiên tài bài danh trước ba, ngươi không tôn kính hoặc sợ hãi tè ra quần sao?

Ngươi còn dám nói ta lắm lời?

Hắn mất kiên trì, lại vung đao chém tới lần nữa, lần này, hắn muốn đánh Lăng Hàn thành cặn bã.

Lăng Hàn cười nhạt, hắn phát động Yêu Hầu quyền, dường như thời đại nguyên thủy hồng hoang, một con yêu hầu xuất hiện như muốn đục thủng bầu trời.

Ầm!

Nắm đấm của hắn mang theo Thiên Đạo Hỏa, hắn sử dụng quyền pháp ngăn cản pháp khí.

- Muốn chết!

Triển Hoành cười lạnh, cho dù chiến lực của ngươi cao hơn ta, nhưng sử dụng nhục quyền ngăn cản pháp khí lại là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.

Ngay sau đó hắn khiếp sợ, bởi vì lưỡi đao trảm lên nắm tay Lăng Hàn lại không có máu tươi bắn tung tóe, ngược lại còn có lực lượng hùng hậu đánh tới, chui thẳng vào trong cơ thể, dường như muốn phá hủy ngũ tạng lục phủ của hắn.

Càng đáng sợ chính là, bí lực hộ thể của hắn đối mặt với hỏa diễm chẳng khác gì thủng rỗng kêu to.

Hắn vội vàng lui lại nhưng đã chậm, hỏa diễm hòa tan bí lực hộ thể của hắn, lực quyền của Lăng Hàn liên tục oanh kích và tạo thành tổn thương trực tiếp.

- Oa!

Hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, máu vẫn chưa rơi xuống mặt đất thì hóa thành hơi, bốc hơi sạch sẽ.

Tê, hắn hoảng hốt, là hỏa diễm gì lại mạnh như vậy, uy lực khủng khiếp như thế?

- Đây chính là chiến lực trước ba trong tinh thể hay sao?

Lăng Hàn cảm thấy thất vọng.

Mặc dù chỉ một câu đơn giản nhưng đối với Triển Hoành mà nói, câu nói này giống như cây đao đâm thẳng vào lòng hắn.

Ghê tởm, ghê tởm!

Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn:

- Vậy ngươi lãnh giáo Huyết Sát đao của ta một chút!

- Ba đạo phong ấn, mở hoàn toàn!

Hắn liên tục điểm vào huyết đao của mình, oanh, thanh Huyết Đao nhìn như bình thường lại bộc phát huyết quang ngập trời, nó phóng thẳng lên trời, sát khí đáng sợ bộc phát như thủy triều.