Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4131: Con Trai




Lăng Hàn nhưng không có dự định ở trên mặt hồ ôm cây đợi thỏ, hiệu suất kia cũng quá thấp.

Đã Màn sáng tinh thần có thể chống cự Cực Hàn, vậy hắn còn có thì sợ gì?

Lăng Hàn tiến vào trong hồ, lập tức du động đứng lên.

Trên bờ, những người bị cướp sạch không còn mặt mũi lưu lại nơi này, nhao nhao quay đầu đi trở về, lưu lại những người xuống bên hồ đứng cười lạnh.

Ngươi cho rằng làm như vậy là có thể xuống hồ sao?

Sau khi nơi này mở rộng hộ thuẫn thì có thể xuống nước, như vậy sẽ có nhiều người đứng bên hồ hay sao?

Đó là bởi vì nước hồ quá lạnh, mở hộ thuẫn sẽ tiêu hao nhiều bí lực, cho dù Trúc Cực Cơ cũng có thể chống đỡ chừng năm phút. Nhưng vào trong hồ, tốc độ sẽ rất chậm, năm phút đồng hồ lại có thể làm gì?

- Không đụng đầu vào tường không quay lại sao?

- Ha ha, không qua bao lâu, hắn sẽ xuất hiện nhanh thôi.

- Thật sự buồn cười, cho rằng chúng ta không dám xuống nước sao?

Không ít người đều cười lạnh, chờ Lăng Hàn rời khỏi mặt nước thì bọn họ sẽ trào phúng một phen.

Trong hồ, Lăng Hàn cảm giác mình như bị trói buộc, lực cản từ nước hồ rất lớn, hắn di chuyển với tốc độ chậm chạp, hắn phán đoán tốc độ với Ngân Long Ngư, hắn không có khả năng đuổi kịp.

Chẳng lẽ đi lên sao

Như vậy sao được.

Lăng Hàn lăn xuống dưới, hắn nhanh chóng xuống đáy hồ.

Hắn có hai cái mục đích, thứ nhất, đương nhiên là bắt Ngân Long Ngư, thứ hai, hắn hoài nghi dưới đáy hồ sẽ có chìa khóa.

Mặc dù hồ này không tính là quá sâu, nhưng vẫn sâu khoảng sáu mươi trượng, ánh sáng chỉ có thể chiếu xuống mười trượng, đến khoảng cách này, trong hồ là một màu tối đen, chỉ còn màn sáng tinh thần của Lăng Hàn đang tỏa sáng.

Đương nhiên, ánh mặt trời không thể chiếu vào nơi này, Lăng Hàn cũng không lo lắng hào quang trên người làm bại lộ vị trí.

Hắn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp treo trên đỉnh đầu, từng tia hỗn độn khí bảo hộ hắn vào trong, nước lạnh bị ngăn cách ra ngoài.

Lăng Hàn thu hồi màn sáng tinh thần, mặc dù hắn không cần Hỗn Độn Cực Lôi tháp cũng có thể ở lại nơi này suốt mấy tháng, mặt khác, hắn dự trữ bí lực nhiều lần, đủ cho hắn tiêu dùng trong thời gian dài.

Nhưng đã có bảo khí sử dụng, tại sao hắn phải lãng phí bí lực?

Hỗn Độn Cực Lôi tháp hộ thân, Lăng Hàn không dính vạn pháp, chí ít nước hồ không thể ảnh hưởng đến hắn.

Tốc độ của hắn khôi phục trạng thái bình thường, hắn mở nhãn thuật ra, bóng tối không thể che chắn tầm mắt hắn.

Hắn nhìn thấy cách đó hai trượng có một đám Ngân Long Ngư đang bơi thật chậm.

Xèo, Lăng Hàn vọt tới, đưa tay bắt lấy.

Đám Ngân Long Ngư kia làm sao ngờ có kẻ dám bắt chúng dưới hồ chứ?

Phản ứng của chúng chậm đến cực hạn, thậm chí còn không kịp né tránh đã bị Lăng Hàn bắt lấy.

Có tất cả mười một con.

Lăng Hàn tươi cười vui vẻ, chỉ bắt một đám Ngân Long Ngư cũng vượt qua thu hoạch của đám người kia, năm người đứng đầu còn không thu hoạch nhiều bằng hắn.

Nhưng người ở bên cạnh hắn quá đông, hơn nữa có không ít là kẻ ăn hàng, hắn phải bắt nhiều một ít.

Lăng Hàn di chuyển trong hồ.

Một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ, ba phút, bốn phút.

- Cũng nên đi ra.

- Có thể kiên trì đến bây giờ, hắn cũng không kém.

Trên bờ, đám người cùng nhau nói ra, lúc trước, người trong bọn họ kiên trì dài nhất là năm phút, tin tưởng Lăng Hàn không có khả năng vượt qua cực hạn này, nhất định sẽ đi ra trước năm phút.

Thời gian lại trôi qua một phút.

Mặt hồ bình tĩnh, sóng nước lấp loáng, chỉ có mặt nước đang tỏa ra gợn sóng.

Tại sao không có người xuất hiện

- Không phải chứ, tiểu tử kia có thể kiên trì lâu như thế?

Không ít người đều sợ hãi, đây là thành tích tốt nhất, hơn nữa Lăng Hàn vẫn chưa nổi lên mặt nước.

- Chẳng lẽ hắn ăn đan dược bổ sung bí lực trong nước sao?

- Hiện tại bí lực đan tốt nhát cũng chỉ có thể khôi phục một thành bí lực mà thôi, nếu liên tục phục dụng trong thời gian ngắn, dược hiệu sẽ không ngừng giảm phân nửa.

- Đúng vậy, cho nên cho dù là kẻ tài đại khí thô, nhiều lắm cũng chỉ kiên trì sáu bảy phút.

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, cho dù có đan đạo đại sư không tiếc trả giá chống đỡ, Lăng Hàn không thể không có cực hạn..

Nhưng sáu phút qua đi, lại qua bảy phút, tám phút, thậm chí mười phút đồng hồ, Lăng Hàn vẫn chưa từng xuất hiện trên mặt hồ.

- Móa, gặp quỷ sao?

Có người kêu to, trên mặt tràn ngập vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Vẻ mặt của những người khác không tốt hơn chút nào, mười phút đồng hồ, đã vượt qua gấp hai lần thành tích lúc trước.

- Hắn có thể chết phía dưới hay không?

- Có khả năng.

- Tên kia chỉ biết cậy mạnh, ta đoán hắn nhất định thừa nhận đến cực hạn, kết quả không thể nổi lên kịp và chết dưới hồ rồi.

- Đúng thế, hắn nhất định đã chết rồi.

Không ít người đưa ra kết luận như vậy, sau khi quan sát thêm năm phút, tất cả mọi người đều cho ra kết luận giống nhau, đó chính là Lăng Hàn đã chết.

Bọn họ tiếp tục, nên làm gì thì làm gì, sau đó lại có người liên tục đi tới nơi đây.

Nhưng người đi lên hai con đường kia không quay trở lại, có lẽ một con đường bị phong tỏa, một con đường đi thông suốt.

Nhưng nơi này có Ngân Long Ngư, rất nhiều người đã biết hai con đường kia có thể rời đi, bọn họ như ngựa nhớ chuồng cũ, vẫn không muốn đi.

Nhưng không biết có phải gặp ảo giác hay không, bọn họ phát hiện Ngân Long Ngư trong nước càng ngày càng ít.

Dưới hồ, Lăng Hàn không ngừng du động, hắn thu hoạch càng ngày càng nhiều.

Hắn vừa săn giết vừa tìm kiếm chìa khóa mở cửa.

- Nếu như chỉ là một thanh chìa khóa, nó chìm vào bùn cát, tỷ lệ tìm được rất nhỏ bé.

- Cho nên, nếu quả thật có chìa khoá, nó nhất định được giấu tại nơi hết sức rõ ràng.

- Ừm?

Lăng Hàn ngừng lại, hắn nhìn một bụi san hô xuất hiện trước mặt.

Vì sao trong nước ngọt lại có san hô?

Lăng Hàn thử nuốt một ngụm nước, ánh mắt hắn không nhìn vào san hô, mà là nhìn vào con trai lớn bên cạnh san hô.

Con trai đang mở một vỏ lên cao như bình phong, Lăng Hàn có thể nhìn thấy một hạt châu to như đầu người bên trong.

Toàn thân viên châu sáng óng ánh, nó tỏa sáng bắt mắt trong nước ao.

Bên cạnh san hô là một thanh chìa khóa đen như mực.

Ha ha, tìm được.

Ánh mắt Lăng Hàn sáng lên, con trai này lớn như thế, có lẽ nó đã sống mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm?

Cho nên viên trân châu nhất định là vật đại bổ, dùng để làm thuốc, hiệu quả chất chắc không thua gì tiên dược.

Không sai, hắn gặp niềm vui bất ngờ.

Lăng Hàn bơi sang, hắn cảm giác dòng nước đang biến hóa, con trai khép vỏ nó lại.

Làm như vậy là có thể ngăn cản mình sao?

Lăng Hàn đánh ra một đạo sát khí xung kích, thần thức con trai bị ảnh hưởng, nó trở nên bất lực, vỏ sò vốn kín kẽ không sơ hở lại mở ra một đoạn, Lăng Hàn cũng tranh thủ đoạt viên trân châu.

Lăng Hàn không có đuổi tận giết tuyệt, hắn đi lấy hạt châu và thanh chìa khóa.

- Đều nói thịt trai tươi, khá là đáng tiếc.

Lăng Hàn lẩm bẩm.