Ông, Bạch Ngọc tháp khẽ xoay tròn, nó dùng tốc độ cực nhanh trấn áp tới.
Nó là bảo khí do vật liệu tam tinh tạo thành, tự nhiên không phải bảo khí nhất tinh phổ thông có thể so sánh, nó tỏa ra áp lực rất đáng sợ, cũng là uy lực bản thân vật liệu, đủ để trấn áp tất cả pháp khí nhất tinh.
Nhưng uy thế đáng sợ ập tới, Hỗn Độn Cực Lôi tháp lại không bị ảnh hưởng.
Làm sao có thể như vậy được!
Nam Cung Lẫm há hốc miệng, hắn không dám tin tưởng vào mắt mình.
Đây là Bạch Ngọc Trấn Yêu Tháp của hắn, là bảo khí do vật liệu tam tinh tạo thành, cộng thêm tu vi Trúc Cực Cơ của hắn rèn luyện suốt ngày đêm, nói một cách công bằng, Lăng Hàn không phải đối thủ của hắn.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hoàn toàn không có chút hiệu quả nào!
Hắn cũng không biết, có lẽ Lăng Hàn thu liễm uy áp của Hỗn Độn Cực Lôi tháp, nếu không, một khi Mẫu Kim phát uy, từ cấp độ đã có thể nghiền ép vật liệu tam tinh, bảo khí tự bạo cũng không phải không thể.
Trời đất bao la, trong tất cả tài liệu trên đời, đương nhiên Mẫu Kim là lớn nhất, chính là đế vương trong binh khí, có thể nghiền ép tất cả tiên kim.
- Đến, ngươi muốn so pháp khí, ta thành toàn cho ngươi!
Tâm niệm Lăng Hàn hơi động, một đạo thiểm điện bay ra khỏi Hỗn Độn Cực Lôi tháp và đánh thẳng vào người Nam Cung Lẫm.
Một kích của Lăng Hàn cực nhanh!
Mẫu Kim là tồn tại cỡ nào?
Có thể đúc Đế binh!
Cho dù hiện tại là pháp khí cấp bậc nhất tinh, nó cũng là bá chủ trong binh khí, một kích của nó không phải Trúc Cơ cảnh có thể tránh thoát được, bằng không, Mẫu Kim chỉ có tiếng mà không có miếng.
Nam Cung Lẫm lập tức trúng chiêu, dòng điện đáng sợ ập tới, hắn cảm thấy toàn thân đang run rẩy, khó chịu đến mức sắp nôn mửa.
Hắn rất nhanh triệu tập Bạch Ngọc tháp trở về, cũng sử dụng năng lượng bảo hộ bản thân.
Lăng Hàn phát hiện hắn sinh ra thoái ý thì cười cười, bởi vì Nam Cung Lẫm bị điện quang đánh nám cả người, trên người đối phương toàn mùi thịt.
Thiểm điện cũng không phải pháp thuật Lăng Hàn thêm vào, mà là uy năng của Hỗn Độn Cực Lôi tháp, khối Mẫu Kim này thai nghén trong Hỗn Độn, lại trải qua lôi trì rèn luyện, trời sinh đã có hai hiệu quả.
Đáng tiếc, bởi vì bên trong Mẫu Kim dung nhập thần thức của Lăng Hàn, uy lực Hỗn Độn Cực Lôi tháp cũng bị cảnh giới của Lăng Hàn ảnh hưởng, nếu không, Mẫu Kim phát uy, cho dù là Thánh Nhân cũng phải chết.
Nam Cung Lẫm nhìn Lăng Hàn, hắn ngơ ngác không biết nên làm gì.
Đối thủ trước mặt quá cổ quái.
Từ cấp độ sinh mệnh nhìn thì giống Trúc Nhân Cơ, nhưng chiến lực lại không yếu hơn hắn, so sánh với pháp khí, hắn sử dụng vật liệu tam tinh luyện chế Bạch Ngọc Trấn Yêu Tháp nhưng lại không thể làm gì nổi đối phương, thật không thể tưởng tượng nổi.
- Đi!
Đương nhiên hắn không cam tâm, hắn chỉ một ngón tay về phía Lăng Hàn, Bạch Ngọc tháp hóa thành một tia sáng, tia sáng hóa thành một thanh phi kiếm chém về phía Lăng Hàn.
Ầm!
Phi kiếm chém lên thân Hỗn Độn Cực Lôi tháp, chẳng những nó không thể chém vỡ, ngược lại bản thân còn vỡ nát.
Khốn kiếp.
Nam Cung Lẫm nghẹn họng nhìn trân trối, hắn kinh ngạc nhìn Lăng Hàn.
Một kích vừa rồi tuyệt đối là hai bảo khí đối kháng lẫn nhau, mà kết quả là... Bạch Ngọc Trấn Yêu Tháp bại hoàn toàn.
Vật liệu tam tinh đúc thành bảo khí lại bại hoàn toàn?
Nội tâm Nam Cung Lẫm đang run rẩy, hắn chỉ nghĩ tới một khả năng, đó là vật liệu tạo thành bảo khí của đối phương vượt qua tam tinh.
Trời ạ, vật liệu cấp bậc Chân Ngã cảnh, hay chính là cấp bậc... Hóa Linh?
Nam Cung Lẫm động tham niệm, vật liệu cấp bậc như thế, đừng nói bản thân hắn, cho dù là cao thủ Chân Ngã cảnh, Hóa Linh Chân Quân cũng phải điên cuồng.
- Ha ha, không thuộc về ngươi, cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Lăng Hàn lao tới, hắn oanh kích liên tiếp.
Lần này, Lăng Hàn không tiếp tục sử dụng Độ Tiên chỉ, hắn sử dụng Yêu Hầu quyền, oanh, khí tức đáng sợ bộc phát, một con yêu hầu xuất hiện, nó chừng cao ba trượng và gào thét tấn công Nam Cung Lẫm.
Chi chi chi, một đạo thiểm điện bắn ra từ Hỗn Độn Cực Lôi tháp, phát động công kích thứ hai nhắm vào Nam Cung Lẫm.
Nam Cung Lẫm vội vàng vận chuyển Bạch Ngọc tháp tiến hành phòng ngự, hắn có thể ngăn cản lực lượng Yêu Hầu quyền xung kích, lại không ngăn được yêu khí huyễn hóa thành yêu viên không ngừng tấn công tâm linh của hắn, hắn cực kỳ khó chịu.
Thiểm điện trong Hỗn Độn Cực Lôi tháp không thể chặn đường Bạch Ngọc tháp, chỉ có thể gọt sạch một bộ phận uy lực, thiểm điện oanh kích toàn thân Nam Cung Lẫm, hắn như chết đi sống lại.
Lăng Hàn cười ha ha, công kích như mưa to gió lớn, hắn rất nhanh đánh Nam Cung Lẫm nằm trên mặt đất.
Trúc Cực Cơ thì thế nào?
Lăng Hàn không chút khách khí cướp sạch gia sản của Nam Cung Lẫm, hắn càng không buông tha Bạch Ngọc Trấn Yêu Tháp, đây là vật liệu tam tinh, bán cho Sinh Đan cảnh, đối phương có thể hòa tan và luyện chế thành bảo khí cấp bậc Sinh Đan cảnh.
Hắn có thể bán được giá tiền rất lớn.
- Trả bảo tháp cho ta!
Nam Cung Lẫm nằm rạp trên mặt đất, trên gương mặt đầy giận dữ.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Không phục, về sau tìm ta báo thù, ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Ngưu Kiếm Hoa là ta.
Hắn mang mặt nạ cho nên không ai nhận ra hắn.
- Ngươi là đạo tặc che mặt!
Nam Cung Lẫm phản ứng lại.
- Chính là Ngưu gia gia!
Lăng Hàn lại dùng tay đập Nam Cung Lẫm ngất đi.
Ân, về sau hắn mặc thêm áo giáp giành được từ chỗ Ngưu Kiếm Hoa, như vậy không phải càng giống hay sao?
Lăng Hàn tiếp tục nghiên cứu trận pháp, dẫn động trận pháp công kích hắn, từ đó để trận pháp sẽ hiển hóa, hắn cũng có thể quan sát.
Qua một lúc, lại có người chạy tới, nhưng nhìn thấy Nam Cung Lẫm nằm trên mặt đất, người này quả quyết không xuất thủ với Lăng Hàn, mà là đi vòng qua.
Nam Cung Lẫm quá thê thảm, bị lột sạch chỉ còn một cái quần cộc.
Sau đó không ngừng có người đi lên, phần lớn người nhìn thấy Nam Cung Lẫm liền đi vòng qua, nhưng cũng có mấy người tự cho rằng mình siêu phàm, tự nhận mình mạnh hơn Nam Cung Lẫm, kết quả tự nhiên khó thoát khỏi vận mệnh nằm xuống, cũng nằm giống như Nam Cung Lẫm, bị vét sạch bảo vật.
Đến lúc trời tối, nơi này có mười mấy người nằm chồng lên nhau, cảnh tượng rất kỳ quái.
Lúc này đã không có ai dám xuất thủ với Lăng Hàn, mười một nam tử trần trụi cũng có lực chấn nhiếp rất mạnh.
Đỉnh núi ban đêm cũng rất lạnh, nhưng không đạt tới mức chết người, Lăng Hàn vẫn nghiên cứu trận pháp như cũ, nội tâm hắn có cảm ngộ, hắn cảm thấy mình cách đột phá không xa.
Một đêm trôi qua, mặt trời mới lên.
Đứng trên đỉnh núi, hắn nhìn mặt trời mọc, tia nắng sáng sớm đầu tiên hạ xuống, bóng tối bà rét lạnh rút đi như thủy triều.
Lăng Hàn đang ở lúc khẩn cấp, hắn tạm thời buông tha tu luyện, tiếp tục nghiên cứu trận pháp.
Lại một ngày rưỡi trôi qua, bỗng nhiên hắn cất tiếng cười dài.
Hắn hiểu, chẳng những cái trận pháp này, hắn còn hiểu ra trận pháp của bản thân, chính là nhất thông bách thông, một ngộ đều ngộ.
- Đến!
Hắn đạp một cước xuống đất, một chùm sáng xuất hiện dưới lòng bàn chân hắn, hóa thành mười mấy đường vân, cũng đan xen với các hoa văn chung quanh. Hắn đi một bước nhưng trận pháp không có phản ứng gì.
Trận pháp này bị hắn áp chế tạm thời.
Lăng Hàn đi qua, hắn dễ dàng lấy đi Băng Nguyên thạch, Băng Nguyên thạch vừa biến mất, hoa văn dưới đất tối lại.
Quả nhiên, Băng Nguyên thạch chính là trận nhãn, hắn vừa lấy đi, trận pháp sẽ mất hiệu lực.