Ngươi tự sát đi.
Lăng Hàn đã từng nghe nhiều người nói với hắn như vậy, hắn vẫn cảm thấy bọn chúng đều là kẻ ngốc.
Đương nhiên, thời điểm Hà Tam nói câu này, đương nhiên sẽ không cho rằng mình là kẻ ngốc, hắn đang giả vờ thanh cao mà thôi.
Người này có tư cách trang bức.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Kẻ muốn giết ta rất nhiều nhưng ngươi xem, ta hiện tại vẫn sống yên lành. Cho nên, ngươi cần phải cố gắng mới được.
- Ba hoa!
Hà Tam xuất thủ, hắn xuất chưởng tấn công Lăng Hàn.
Oanh, một chưởng động, sóng gió nổi lên.
Đây chính là siêu cấp thiên tài, bản thân là thiên tài tam tinh, đã vượt qua Tiên đồ, hiện tại ép còn Tầm Bí cảnh nhưng vẫn có thể giữ lại chiến lực.
Cho nên, phóng tới Tầm Bí cảnh, Hà Tam có thể tính là thiên tài tứ tinh.
Đương nhiên không thể so sánh với Lăng Hàn, hắn là thiên tài tiếp cận ngũ tinh, hắn lại yếu về cảnh giới, dù sao hắn chỉ là Khai Khiếu.
Đến đây.
Lăng Hàn ngưng tụ một quyền tấn công Hà Tam.
Oanh, giao phong một kích, Lăng Hàn lui về phía sau.
- A?
Hà Tam kinh ngạc, nói:
- Có thể ngăn cản một chưởng của ta?
Thiên tài như hắn, một kích vừa rồi vốn phải dễ dàng diệt sát Lăng Hàn.
- Khó trách Mạnh Dương Thành bị giết chạy trở về, quả nhiên ngươi có chút chiến lực.
Hắn gật gật đầu, cũng đánh giá Lăng Hàn khá cao.
Mạnh Dương Thành?
Đó là tên điện hạ kia?
Lăng Hàn thu thận thể, hắn hiện tại gần như có thể quét ngang tất cả Tầm Bí cảnh nhưng đối đầu với thiên tài tam tinh, hắn vẫn cảm thấy có phần quá sức, huống chi Hà Tam hiện tại có khả năng còn không chỉ là thiên tài tam tinh.
Hắn hoạt động tay chân một chút, nói:
- Ngươi không sợ bị ta giết tè ra quần hay sao?
Sắc mặt Hà Tam trầm xuống:
- Có thể tiếp một chiêu của ta, ngươi thật có thể tự ngạo nhưng phách lối trước mặt ta, ngươi đã phạm sai lầm lớn, đặc biệt lớn!
Hắn xuất thủ lần nữa, lần này không xuất chưởng đơn giản mà là dẫn động năng lượng tầng thứ cao, hóa thành một tia sáng màu xanh tấn công Lăng Hàn.
Lăng Hàn không sợ nghênh tiếp, mặc dù lực lượng nguyên thủy của hắn không bằng nhưng chiến lực cũng không phải hoàn toàn quyết định bởi lực lượng.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hai người không ngừng đấu nhau, Lăng Hàn dùng tới Lôi Quang quyền nhưng không thể địch lại, còn bị áp chế hoàn toàn.
Thiên tài tứ tinh, cho dù chỉ có chiến lực Tầm Bí cảnh cũng không phải chuyện đùa.
Hà Tam cười lạnh:
- Không gì hơn thế này!
Lăng Hàn không nói gì, làm đáp lại, hắn vận dụng Yêu Hầu quyền, khí thế thay đổi, khí phách ngang ngược, cho dù trời muốn trấn áp cũng có thể dùng một quyền đánh tan.
Hà Tam giật mình, dường như hắn nhìn thấy yêu hầu thời viễn cổ đang tàn phá các nơi, khí thế làm hắn kinh hãi.
Hai mắt hắn sáng lên:
- Quyền pháp tốt như vậy, đặt trên người của ngươi là quá lãng phí!
Hắn cũng phát động một môn kỹ pháp, giống như hóa thân thành cự mãng, không ngừng quấn chặt Lăng Hàn, muốn diệt sát hắn.
Môn kỹ pháp này không bằng Yêu Hầu quyền nhưng bất đắc dĩ Hà Tam chiếm ưu thế về sức mạnh, đền bù bản thân kỹ pháp không đủ, còn có thể áp chế Lăng Hàn.
Lăng Hàn bình thản, hắn còn chưa đến mức sơn cùng thủy tận.
Bảy mươi lần trọng lực, tần suất công kích.
Hắn lại đánh ra một quyền ngăn cản Hà Tam quấn quanh.
Ầm, Hà Tam bị đẩy lui.
- A, ngươi lại nắm giữ nhiều bí thuật như vậy!
Hà Tam tươi cười, tràn ngập cảm khái, đối phương có lực lượng yếu hơn hắn rất nhiều, lại có thể dựa vào kỹ pháp đền bù.
Hắn mừng rỡ, bởi vì hắn xem Yêu Hầu quyền là vật của mình.
Hắn cũng sử dụng tuyệt kỹ, chỉ tay điểm ra, hào quang vạn trượng, ngay cả mặt trời cũng mất đi ánh sáng.
Toái Dương Chỉ!
Lăng Hàn sử dụng bảy mươi trọng lực và tần suất công kích ngăn cản nhưng một kích này đẩy hắn lui về phía sau, xương tay không ngừng run rẩy, giống như sắp vỡ vụn ra.
Tê, uy lực một kích này quá khủng bố.
Xương cốt Lăng Hàn trảy qua bảy lần rèn luyện, có thể xưng mạnh nhất dưới Tiên đồ, một kích này kém chút cắt xương hắn ra, uy lực Toái Dương Chỉ rất khủng bố.
Nhưng Hà Tam còn hoảng hốt hơn cả Lăng Hàn, hắn tự nhiên biết uy lực Toái Dương Chỉ lớn bao nhiêu, nó chỉ làm nắm đấm Lăng Hàn chảy máu, không thể đánh nát xương.
Đây là xương người sao?
Lại đến!
Hắn điểm một chỉ, hào quang sáng chói lấp lánh.
Lăng Hàn cau mày, xương cốt của hắn bị thương khi thừa nhận một kích vừa rồi, hắn không có khuynh hướng thích bị ngược đãi.
Bởi vậy, hắn sử dụng sát khí xung kích.
Cho dù Hà Tam mạnh như thế nào, hắn cảm thấy sát khí to lớn đang bóp tim hắn, hô hấp của hắn cũng khăn.
Dù sao hắn cũng là thiên tài tam tinh, đã sớm vượt qua Tiên đồ, hắn lập tức ngưng tụ tâm thần và bạo phát bí lực xua tan ý chí đáng sợ ra khỏi người.
Chỉ là bởi như vậy, công kích của hắn cũng xuất hiện sơ hở, bị Lăng Hàn bắt lấy, chẳng những tránh một kích của hắn, cũng đáp trả một quyền, hắn phải tránh né.
Một kích này... Hai người cân sức ngang tài.
Sắc mặt Hà Tam âm trầm, hắn là ai?
Là thiên tài xếp hạng trước ba trong Thanh Long Hoàng Triều thế hệ trẻ tuổi hiện tại, hắn không phải người tầm thường.
Hắn bị một người không danh tiếng đánh ngang tay, hắn làm sao chịu được.
Hắn hét lớn một tiếng, thế công gấp hơn.
Hắn nắm giữ rất nhiều kỳ ảo, không ngừng vận chuyển, uy lực kinh người.
Lăng Hàn chủ yếu sử dụng sát khí xung kích cùng Yêu Hầu quyền đón đỡ nhưng Hà Tam đã tức giận thật sự, dù sao nắm giữ áp chế lực lượng một đại cảnh giới, hắn không thể ngăn cản chính diện, Lăng Hàn hoàn toàn rơi vào hạ phong, cực kỳ nguy hiểm.
Luận năng lực chiến đấu cùng giai, Hà Tam hiện tại không thua người nào, thậm chí còn chiếm ưu thế.
- Chết!
Hà Tam xuất một chưởng, hỏa diễm bốc cháy, còn có màu xanh đậm.
Lăng Hàn bản năng dựng hàn ý, cũng ngăn cản uy lực ngọn lửa ập tới, lực phá hoại to lớn không thể đón đỡ.
Hắn lui trở ra, há miệng phun ra một thanh kim kiếm.
- A?
Hà Tam tuyệt đối không ngờ Lăng Hàn còn có một chiêu này, vội vàng nghiêng đầu tránh né nhưng mũi kiếm xẹt qua vẫn cắt đứt sợi tóc của hắn.
Sắc mặt của hắn càng tái nhợt, đường đường Hà Tam lại bị vô danh tiểu tốt tước đi vài cọng tóc.
- Ngươi nếu có thể không chết, ngươi có thể vang danh thiên hạ.
Hắn lành lạnh nói, sát ý càng tăng lên.
Đây là thiên tài có thể uy hiếp tính mạng của hắn, nhất định phải tiêu diệt.
Lăng Hàn cười lạnh, song quyền chấn động bao bọc năng lượng hủy diệt.
Đến, ai sợ ai?
Oanh, hắn quơ nắm đấm nghênh tiếp.
Lần này đến phiên Hà Tam chấn kinh, bản năng hắn báo động, năng lượng màu đen tràn ngập lực phá hoại tuyệt đối không thể đón đỡ.
Hắn lui, thiên tài đỉnh cấp làm sao có thể không làm gì mà lui.
Không khí hậu bên đông cứng, tạo thành áp lực kinh người, thân thể Lăng Hàn chậm lại, thậm chí áo bách đến mức sắc mặt hắn tái nhợt.