Lăng Hàn sững sờ, quả là thế.
Thái Cổ Chân Quân thoát ly lồng giam, lại còn khai tông lập phái ở nơi này, việc này đã không hợp lý ngay từ đầu.
Chỉ có một lời giải thích, bọn họ muốn đạt được cái gì đó ở nơi này.
Có thể là công pháp, có thể là tiên dược, có thể là pháp khí, nhưng có thể khẳng định là, cho dù là thứ gì, nó cũng là bảo vật cực kỳ trân quý, đáng giá bọn họ bốc lên nguy hiểm lưu lại nơi này.
Có trời mới biết Thanh Long Hoàng Triều có tâm huyết dâng trào hay không, phái người tới dò xét nơi này.
- Trừ ngươi ra, trong Ngoại Vụ phủ không còn người tài ba nào khác.
Lăng Hàn cau mày, hiện tại các thế lực nhỏ đều là đầu nhập vào thế lực vừa, thế lực vừa lại đầu nhập vào thế lực lớn, mặc dù không thống nhất bằng quốc gia, nếu động tới những thế lực nhỏ kia, làm vậy chính là công khai đối kháng thế lực Hóa Linh cảnh, đây không việc khôn ngoan.
- Không nghĩ tới, bên trong lồng giam lại có Hóa Linh Chân Quân, nếu không, chỉ một mình bệ hạ cũng có thể ra tay trấn áp.
Bích Tiêu công chúa cảm khái.
- Điều thám tử ra ngoài, nghe lén thiên hạ, mấy Hóa Linh Chân Quân ở lại nơi này lưu luyến không đi, khẳng định có toan tính không nhỏ.
Lăng Hàn nói.
- Được.
Bích Tiêu công chúa gật đầu.
Lăng Hàn nhìn lên bầu trời, tà dương đỏ như máu, dường như đang biểu thị một trận chém giết máu tanh.
Thậm chí hắn đã nghĩ đến, Trần Phong Viêm mạo hiểm thành lập Huyền Bắc quốc, có phải hắn cũng đang tìm kiếm món “bảo vật” kia hay không, nếu không, hắn là dư nghiệt Trần gia, khẳng định càng bị Thanh Long Hoàng Triều kiêng kị, muốn trừ đi cho thống khoái.
Một đêm qua đi, Lăng Hàn vừa mới kết thúc tu luyện, hắn nhận được tin tức đế đô bốc cháy ly kỳ.
Hắn phản ứng đầu tiên chính là tiểu la lỵ và bảy tiểu oa nhi.
Hắn gọi đám tiểu hài tử tới trước mặt, không cần hắn hỏi, tiểu la lỵ cũng đã hưng phấn mang chuyện nàng và bảy tiểu oa nhi phóng hỏa.
- Tiểu nha đầu, ngươi bị dạy hư!
Lăng Hàn khoát tay, hắn bắt lấy Đường Vân và đặt lên chân mình, muốn đánh mông nàng.
Tu vi chân thật của tiểu la lỵ chính là Minh Văn cảnh, làm sao có thể là đối thủ của Lăng Hàn, nàng đạp loạn hai chân:
- Soái ca xấu, nếu ngươi dám đánh mông nhỏ của ta, ta sẽ dùng Lôi Quang pháo bắn chết ngươi!
- Ngươi thử xem!
Lăng Hàn xụ mặt, hắn vươn tay đánh xuống.
- A!
Tiểu la lỵ kêu thảm thiết, mặc dù đau đến mức chảy nước mắt nhưng nàng không có sử dụng phi toa hóa thành chiến giáp bảo vệ.
Lăng Hàn ngừng tay, tức giận nói:
- Đừng kêu, đây là trừng phạt.
Tiểu la lỵ chảy nước mắt, nàng tức giận lườm Lăng Hàn:
- Ngươi là người xấu!
- Hì hì.
Đám tiểu oa nhi cười to, nhìn thấy ánh mắt Lăng Hàn nhìn sang, vội vàng thu hồi nụ cười, lại chỉ về phía tiểu la lỵ:
- Phụ thân, không liên quan đến chúng ta, tất cả đều là nàng dẫn chúng ta theo.
Tiểu la lỵ cứng họng, chính mình bị bán như vậy?
Oa oa oa, các ngươi là người không có nghĩa khí.
Lăng Hàn vuốt vuốt đầu tiểu la lỵ:
- Lúc trước ta bảo ngươi thế nào? Gặp được người xấu, ngươi phải giáo huấn bọn chúng nhưng không thể làm loạn không có nguyên tắc như phóng hỏa, sẽ làm người ta chán ghét.
- Ô ô ô, về sau người ta không dám!
Tiểu la lỵ nằm lên người Lăng Hàn.
- Còn giả bộ, không có rơi giọt nước mắt nào.
Lăng Hàn lắc đầu.
Tiểu la lỵ ngẩng đầu, nước mắt là có nhưng đều là lúc bị đánh, nàng chu miệng nói:
- Người xấu, người ta không muốn để ý đến ngươi!
Lăng Hàn hiếu kì, nói:
- Ngươi mặc bộ chiến giáp kia lên người, ta khẳng định đánh không lại ngươi.
- Người ta biết ngươi vì tốt cho ta.
Tiểu la lỵ đếm đếm ngón tay, mười phần ủy khuất nói:
- Ngươi vẫn đánh người ta, ô ô ô, mông đau quá!
Ân, tiểu cô nương này còn chưa tới mức hết thuốc chữa.
Lăng Hàn cười cười:
- Xem ngươi ngoan ngoãn, dẫn ngươi đi ăn đồ nướng.
- Tốt!
Tiểu la lỵ vỗ tay, nàng tươi cười rạng rỡ, cho dù nước mắt chưa khô nhưng nụ cười rất đáng yêu.
- Phụ thân, chúng ta cũng muốn ăn!
Đám tiểu oa nhi cùng kêu lên.
- Được, đều đi ăn!
Lăng Hàn còn kéo Bích Tiêu công chúa đi cùng, bằng không một mình hắn đối phó tám đứa bé, thật sự không thể ăn cái gì.
Hai người lớn dẫn theo bảy tiểu oa nhi và tiểu la lỵ vào quán ăn, sau khi ngồi trong quán đồ nướng, người trong quán đều nhìn sang.
Đây là đại mỹ nhân,
Tiểu la lỵ quá đáng yêu.
Sáu đứa bé càng đáng yêu.
Sách, gia đình này thật đặc biệt, nhất là sáu đứa bé kia, khẳng định cùng một bào thai, bụng đại mỹ nhân này chứa nổi sao?
Bích Tiêu công chúa không biết mình đã thăng cấp thành mẫu thân, hơn nữa còn là siêu cấp mẫu thân có thể sinh sáu đứa bé cùng lúc, nếu không, nàng tuyệt đối sẽ bộc phát.
- Soái ca, xem ngươi toàn tâm toàn ý quan tâm tới kẹo sữa nhỏ như vậy, người ta sẽ chỉ điểm cho ngươi một chút.
Tiểu la lỵ cầm lấy thịt xuyên, vừa ăn vừa nói không rõ ràng.
Lăng Hàn nghĩ đến Hổ Nữu, nha đầu này có bản sự rất lớn, có thể vừa ăn vừa nói mà không bị ảnh hưởng chút nào.
Thật muốn gặp lại bọn họ.
Lăng Hàn thở dài, sau đó nói:
- A, kẹo sữa nhỏ dự định chỉ điểm ta thế nào?
Hắn cũng thuận miệng nói.
Tiểu la lỵ hừ hừ, nói:
- Người ta dùng Bảo Quang nhãn quan sát, ngươi phá vỡ sáu bảy thành trói buộc, ngươi bây giờ mới tiến vào Khai Khiếu cảnh, hiển nhiên còn muốn mở toàn bộ gông cùm trong cơ thể?
Lăng Hàn kinh ngạc, tiểu la lỵ có thể nhìn mình thông thấu như vậy sao?
- Sau đó thì sao?
Hắn hỏi, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc.
- Ngươi rất lợi hại đấy, dựa theo ngươi tu luyện như vậy, đến cuối Tầm Bí cảnh, tối đa chỉ đánh nát chín thành gông cùm, không có khả năng đạt tới mười thành.
Tiểu la lỵ nói.
- Ngươi có biện pháp nào giúp ta đạt tới mười thành hay không?
Đột nhiên Lăng Hàn sinh ra hứng thú.
- Đương nhiên.
Tiểu la lỵ kiêu ngạo nói.
- Nói một chút.
Lăng Hàn nói.
Tiểu la lỵ lại bày giá đỡ cho mình:
- Người ta khát!
Lăng Hàn rót một chén trà đưa sang:
- Uống đi.
- Người ta cảm thấy hơi nóng.
Tiểu la lỵ lại nói.
Lăng Hàn cầm quạt và quạt cho nàng.
- Mông người ta đau!
Tiểu la lỵ chu miệng.
-... Ngươi còn cảm thấy cái gì nữa thì nói đi.
Lăng Hàn cười nói, hắn lộ ra tín hiệu nguy hiểm.
Quả nhiên tiểu la lỵ không còn kênh kiệu, nói:
- Ngươi hiện tại cần một viên Ngũ Hành Tạo Hóa đan, thứ này giúp ngươi mở ra nhiều gông cùm, tăng thêm ngươi cố gắng đạt tới không linh thuần tịnh thân, cho nên không có vấn đề gì.
Bích Tiêu công chúa vừa nghe lại đỏ mắt, chen lời nói:
- Vậy ta có thể ăn được không?
- Người ta xem giúp ngươi.
Tiểu la lỵ cầm lấy Thiên Lý Nhãn, lại nhìn sang Bích Tiêu công chúa, còn không ngừng dùng Thiên Lý Nhãn quan sát, hơn nữa còn xem rất nhập tâm.
- Thế nào? Ngươi thấy được cái gì?
Bích Tiêu công chúa hỏi, tiểu la lỵ không nói thêm lời nào.
- Nội y màu đỏ.
Tiểu la lỵ đặt Thiên Lý Nhãn xuống.
Gương mặt Bích Tiêu công chúa đỏ bừng, đây là tiểu hài tử sao?