Lăng Hàn trấn định tự nhiên, gật đầu, nói:
- Là ta, có gì chỉ giáo?
- Ngươi rất giống một người?
Ngưu Kiếm Hoa lạnh lùng nói.
- Người anh tuấn tiêu sái như ta, tại sao còn có người giống ta?
Lăng Hàn kinh ngạc nói.
- Phốc!
Tiểu la lỵ bật cười, nàng chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như vậy.
Da mặt Ngưu Kiếm Hoa run run vài cái, vì cái gì người này vừa nói chuyện thì hắn có cảm giác bị chọc giận như vậy?
Từ điểm này, hắn rất giống với Tàn Dạ kia.
Thà giết lầm cũng không bỏ sót.
- Bắt người.
Hắn hạ lệnh.
- Vâng, thiếu gia!
Bốn lão giả đều khinh miệt nhìn Lăng Hàn, đối phó một Khai Khiếu cảnh nho nhỏ, bốn người bọn họ không cho rằng đây là việc lớn.
Cho nên bọn họ đều chậm rãi tới gần, cũng không sốt ruột, bọn họ muốn gây áp lực lên Lăng Hàn.
Lăng Hàn suy nghĩ thật nhanh, hắn phải dùng Chỉ Xích Thiên Nhai chạy đi sao?
Không nói tới Chỉ Xích Thiên Nhai có bị cường giả Tiên đồ ngăn cản hay không, cho dù không, hắn bỏ chạy thành công, lại dùng da Hư Không Thú trốn thoát nhưng tiểu la lỵ làm sao bây giờ, có biến thành nơi trút giận hay không?
- Các ngươi muốn bắt cóc kẹo sữa nhỏ đáng yêu, xinh đẹp, nhu thuận, hiếu thuận, ân... Còn có thông minh, dũng cảm sao?
Tiểu la lỵ run rẩy lên tiếng, dáng vẻ sợ hãi, Lăng Hàn nhìn ánh mắt nàng không có chút sợ hãi nào mà là tràn ngập hưng phấn.
Hắn là chuyên gia hãm hại người, Lăng Hàn có thể khẳng định trăm phần trăm, tiểu la lỵ này muốn gây sự.
- Bại hoại xuất hiện, kêu gọi Thần Long, biến thân!
Tiểu la lỵ vừa nhảy vừa hô, còn bày ra tư thế làm người ta xấu hổ nhưng không thể tưởng tượng nổi chính là, một tia sáng bạc bao phủ thân thể nàng, nói xác thực, là một viên nút thắt, sau đó bao phủ nàng vào trong, chờ ánh sáng bạc biến mất, tiểu la lỵ đã mặc một bộ chiến giáp màu bạc.
Nhìn thấy việc này, phản ứng đầu tiên của Ngưu Kiếm Hoa chính là bộ chiến giáp thứ hai bị cướp đi.
Sau đó hắn lại phủ định, bộ chiến giáp này hoàn toàn khác biệt, mặc dù cũng màu bạc nhưng đường vân trên đó vô cùng ngây thơ, đánh chết hắn cũng không mặc lên người.
- Bọn cướp không biết xấu hổ, ta muốn thành lập một vương quốc to lớn, làm đại ma vương, các ngươi sẽ thành nô bộc của ta!
Tiểu la lỵ cực kỳ hưng phấn, giết ra ngoài.
Được chiến giáp trợ giúp, tốc độ của nàng nhanh đến mức kinh người, ầm, cũng đụng bay một lão giả.
- Lợi hại!
- Đây là cực đạo lực!
- Ta cẩn thận!
Ba lão giả còn lại hô lớn, lão giả bị đụng bay đứng lên, khóe miệng chảy máu, hắn là Trúc Thiên Cơ, bị cực đạo lực đụng vào cũng cảm thấy khó chịu.
Ngưu Kiếm Hoa nghiêm túc, một tiểu la lỵ lại thể hiện chiến lực kinh người, điểm thứ hai, tiểu la lỵ vẫn chưa bước vào Tiên đồ, nàng được chiến giáp trợ giúp lại phát huy cực đạo lực, điều này nói rõ cái gì?
Phẩm chất bộ chiến giáp cao kinh người, vượt xa hai kiện của hắn.
Nội tâm hắn ngứa ngáy, nếu hắn có thể đạt được, chiến lực sẽ tăng lên cỡ nào?
Chú Đỉnh sao?
Người có thể tùy tiện lấy ra bộ chiến giáp này, thế lực sau lưng cường đại cỡ nào?
Hơn nữa, người ta là một tiểu cô nương, có thể đi một mình sao? Chắc chắn người lớn trong nhà đang ở gần đó, cưỡng đoạt chỉ dẫn xui xẻo cho mình mà thôi.
Hắn lại nghĩ tới một khả năng, tiểu la lỵ là nhi đồng có vấn đề, rời nhà trốn đi.
- Đi!
Hắn quát một tiếng, dẫn đầu rời đi.
Hắn chỉ hoài nghi Lăng Hàn chính là Tàn Dạ, nếu vì hoài nghi mà đắc tội một thế lực thần bí mà cường đại sau lưng, người thông minh không nên làm việc này.
- Ha ha ha ha, biết bản ma vương lợi hại chưa!
Tiểu la lỵ nhún nhảy một cái, nàng cực kỳ hưng phấn.
Lăng Hàn im lặng, Ngưu Kiếm Hoa xem như xuất sư bất lợi, đụng phải một tiểu la lỵ không đáng tin nhưng quá cường đại.
Ba, tiểu la lỵ lập tức thu hồi chiến giáp, chiến giáp lại hóa thành một cái phi toa.
- A, biến hóa sai hình dáng.
Tiểu la lỵ thì thào, sau đó phi toa lại biến mất.
Lăng Hàn nhìn tiểu la lỵ, không nói gì.
- Có phải bị vũ lực của bản ma vương hù sợ hay không?
Đường Vân dương dương đắc ý.
Lăng Hàn hừ một tiếng, nói:
- Vừa rồi ai mới nói phi toa đã hết năng lượng?
Trước chiến giáp còn có hình thái phi toa, làm gì có khả năng hết năng lượng?
Tiểu la lỵ le lưỡi một cái, hỏng bét, lộ tẩy.
Nàng tươi cười lấy lòng:
- Đẹp trai, ngươi đang nói cái gì, người ta nghe không hiểu!
- Nhanh đi về.
Lăng Hàn phất tay, nhi đồng có vấn đề nên về nhà thật nhanh, nếu bởi vì mà dẫn đại năng cấp Giáo Chủ đến đây, việc vui lớn lắm.
- Không trở về!
Tiểu la lỵ hờn dỗi, chu miệng nhỏ.
Lăng Hàn lại nói, nàng cũng lờ Lăng Hàn.
Đúng là tiểu hài tử.
Lăng Hàn phủi mông một cái:
- Nếu ngươi không nghe, ta cũng không quản ngươi.
Hắn cất bước rời đi.
Đi chưa được mấy bước, Lăng Hàn quay lại, nhìn thấy tiểu la lỵ đi sau lưng hắn, thấy hắn nhìn lại thì quay đầu sang nơi khác, dáng vẻ ta không quan tâm tới ngươi.
Lăng Hàn lại đi, tiểu la lỵ vẫn theo sát.
- Tại sao muốn theo ta?
Lăng Hàn dừng bước lại hỏi.
Đường Vân cũng không hờn dỗi, nói:
- Bởi vì soái ca là người tốt!
Nghe một tiểu la lỵ sáu bảy tuổi phát thẻ người tốt, đây là trải nghiệm thế nào?
Lăng Hàn lắc đầu:
- Tại sao biết ta là người tốt? Nói cho ngươi biết, ta là người rất xấu, giết người phóng hỏa, buôn bán tiểu tử đều làm qua!
Lúc này, tiểu la lỵ không sợ, nàng cười nói:
- Nghe thật vui, chúng ta lúc nào đi giết người phóng hỏa? Giết người sẽ có máu đấy, người ta hơi sợ, phóng hỏa chơi cũng vui, người ta thường xuyên chơi, sau mỗi lần chơi đều bị mụ mụ đánh đòn.
Lăng Hàn đổ mồ hôi lạnh, nàng không phải nhi đồng có vấn đề mà là siêu cấp nhi đồng có vấn đề.
Hắn tạo nghiệt gì, tại sao lại đụng phải tiểu tổ tông như vậy.
- Ai!
Hắn thở dài.
- Ai.
Tiểu la lỵ cũng học thở dài.
Xem ra chính mình bị lừa bịp.
- Tốt rồi, ta tạm thời chiếu cố ngươi mấy ngày nhưng ngươi nhất định phải nhanh liên lạc với gia đình của mình, bảo bọn họ đến đón ngươi!
Lăng Hàn nói, hiện tại hắn không yên lòng bỏ tiểu la lỵ đi một mình, bởi vì ai biết nàng sẽ đi tới nơi nào.
- Được, nếu ngươi nhất định phải chiếu cố người ta, người ta liền cố mà làm, cho ngươi chiếu cố hai ngày.
Tiểu la lỵ làm ra dáng vẻ bất đắc dĩ.
- Ngươi cũng không nên được tiện nghi còn khoe mẽ.
Lăng Hàn cảm thấy đau răng.
- Hắc hắc.
Đường Vân tươi cười lấy lòng.
Đi một hồi, tiểu la lỵ nói chân đau, muốn Lăng Hàn ôm, lại đi một hồi, nàng lại đói bụng.
Thật sự là nhặt tiểu tổ tông trở về.
Lăng Hàn âm thầm hối hận, vì sao lúc trước lại hiếu kỳ như vậy, nhất định phải đi xem bên trong sao băng là gì?
- Soái ca, mau xem sao băng!
Đột nhiên tiểu la lỵ kêu lên.