Chiến giáp có hai công năng, thứ nhất chính là tăng lực phòng ngự lên mà phương diện thứ hai lại khác biệt.
Thứ nhất, bản thân hộ giáp sẽ rất khó đánh vỡ, cho nên lợi khí khó giết, thứ hai, cho dù nhận chấn động xung kích, chiến giáp cũng có thể hóa giải đi một phần lực sát thương.
Một phương diện khác, bản thân chiến giáp còn có thể cung cấp lực lượng, tăng chiến lực cho người sử dụng.
Lăng Hàn từ trên cao lao xuống, hắn như một con Kim Điêu, sau khi được chiến giáp gia trì lực thì huyết khí của hắn sôi trào, chiến lực tăng lên rất nhiều.
- Chém mai rùa của ngươi!
Liễu Quân ngạo nghễ nói, hắn điều động Tiêu Dao kiếm chém về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn đưa một tay ra, tư, lưỡi kiếm trảm vào khôi giáp, lúc này có tia lửa chói mắt xuất hiện, hoa văn trên bản thân khôi giáp cũng đang phát sáng, giống như muốn sống lại.
Dạng va chạm này không chỉ là hai tên võ giả va chạm lực lượng, so đấu kỹ xảo, còn khảo nghiệm chất liệu bản thân hai kiện Pháp khí, khảo nghiệm trận vân của chúng.
Kết quả... Không ai vượt qua ai.
Liễu Quân kinh ngạc, Pháp khí không áp chế nổi chiến giáp đối phương, điểm ấy hắn có thể tiếp nhận nhưng trên lực lượng hắn cũng không có chiếm được thượng phong?
Sao lại có thể như thế?
- Bản thân ngươi cảnh giác quá kém!
Lăng Hàn khẽ quát một tiếng, lực lượng bộc phát, phanh, hắn đánh Liễu Quân bay ra ngoài.
Vừa rồi hắn nhưng không có ứng phó toàn lực.
Cái gì!
Tất cả mọi người há to miệng, hoàn toàn nói không ra lời.
Phải biết Liễu Quân chính là đại sư huynh của Thái Cổ tông, danh xưng mạnh nhất dưới Tiên đồ, kết quả hắn bị người ta đánh bay trong đối kháng lực lượng trực tiếp.
Chuyện này... Không thể tin được.
- Không không không, không phải Liễu sư huynh không bằng đối phương mà là người kia mặc chiến giáp, chiến giáp gia trì chiến lực mạnh hơn.
Có người lập tức giải thích, như thế nào cũng không thể phá hư thanh danh của Liễu Quân.
- Ừm, đây chính là nguyên nhân.
- Chiến giáp này chí ít tăng gấp mười lực lượng.
- Gấp mười? Ngươi có thể lớn mật hơn một chút hay không.
- Gấp trăm lần?
- Nhất định phải, nếu không làm sao có thể đánh bay Liễu sư huynh?
Đám người nghị luận ầm ĩ, tuyệt không tin tưởng có người có thể mạnh hơn Liễu Quân, thậm chí sánh vai với hắn cũng không được, bởi vậy, bọn họ đổ tất cả nguyên nhân vào chiến giáp gia trì chiến lực mạnh hơn.
Liễu Quân cong người một cái, vững vàng rơi xuống mặt đất, hắn chỉ bị đánh bay mà thôi, lại không có thụ thương.
- Uy lực bộ chiến giáp này còn vượt qua dự liệu của ta!
Hắn từ tốn nói, tự nhiên cũng quy kết nguyên nhân Lăng Hàn cường đại là dựa vào bộ chiến giáp mà có.
Lăng Hàn căn bản lười nhác giải thích, tiến lên đánh ra một trảo, kim quang loá mắt, có phù văn liên miên.
Đây là tiên thuật, theo lý không nên bị người dưới Tiên đồ nắm giữ nhưng bản thân Lăng Hàn là quái thai, rất nhiều thường thức võ đạo không thích hợp dùng lên người của hắn.
Trong kim quang chói mắt, Lăng Hàn cường thế xuất thủ, dù sao có chiến giáp phòng hộ, hắn hoàn toàn không sợ Tiên khí trảm kích.
Liễu Quân khẽ quát một tiếng, hắn va chạm với Lăng Hàn.
Một người có thể phát huy uy lực Tiên khí vượt qua bình thường, một người có thể vận dụng tiên thuật, lẫn nhau có sở trưởng, không sai biệt lắm có thể triệt tiêu lẫn nhau, lúc này hiệu quả của chiến giáp liền thể hiện vô cùng tinh tế.
Có thể cung cấp lực lượng giúp Lăng Hàn mạnh hơn, gần như không cần phải phòng ngự.
Còn chưa đủ sao?
Liễu Quân nhanh chóng lâm vào thế hạ phong, hắn nhất định phải hoàn toàn hóa giải công kích của Lăng Hàn mới được, nếu không trúng phải một công kích, hắn khẳng định sẽ ăn thiệt thòi lớn, hắn chém Lăng Hàn một cái, mặc dù cũng có thể tạo thành thương tổn với đối phương nhưng hiệu quả còn kém hơn quá nhiều.
Chuyện này làm hắn bó tay bó chân, chỉ có một thân thực lực không cách nào phát huy.
- A a à! Hắn gầm thét, chiến đấu như vậy cũng quá biệt khuất.
- Chết!
Hắn quát lên một tiếng thật lớn, trong đỉnh đầu có vệt sáng xuất hiện và tấn công Lăng Hàn.
Tinh thần công kích.
Thứ này tới rất nhanh, đánh ra liền tới, lập tức xung kích thức hải Lăng Hàn.
Chiến giáp tuy mạnh nhưng không ngăn được niệm lực công kích, thậm chí không có chút hiệu quả gì.
Có thể nói đến niệm lực, Lăng Hàn sợ ai chứ?
Mỗi ngày lấy Nguyên Hồ Lô ôn dưỡng, đây chính là bảo vật Hóa Linh Chân Quân cũng phải đỏ mắt!
Nhưng bây giờ thì tốt rồi.
Lăng Hàn có ý định muốn che giấu tung tích, Thiên Văn ngọc cũng giấu mà không cần, nếu không một tảng đá đánh tới, hắn cũng không tin Liễu Quân chống đỡ được.
Bỏ đi.
Hắn lại lắc đầu thở dài, chỉ lo bảo vệ thức hải của mình không cho Liễu Quân phá hư, bản thân hắn tăng cường tiết tấu công kích.
Liễu Quân thấy thần thức của Lăng Hàn chỉ thủ không công, cho rằng niệm lực đối phương không có cường đại như chính mình, hắn lập tức phát hiện có thể đột phá, thế công hoàn toàn dừng lại, chỉ thủ không công, lực chú ý của hắn đặt vào mũi tên tấn công, muốn lấy niệm lực oanh nát thức hải của Lăng Hàn.
Hai người đều vận dụng thế công mãnh liệt, khác nhau là một thể hiện trên thị giác, một cái khác lại vô hình.
Công kích của Lăng Hàn hữu hiệu, mang lại áp lực thực tế lên người Liễu Quân, trái lại, Liễu Quân công kích... Lăng Hàn vì không lộ thân phận của mình ra ngoài nên chỉ thủ không công, lại bị Liễu Quân cho rằng Lăng Hàn không sở trường niệm lực, bắt lấy điểm này điên cuồng tấn công, nếu hắn phát hiện, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì?
Kết quả này tự nhiên có thể nghĩ.
Liễu Quân không ngừng thụ thương, hắn ký thác kỳ vọng phản kích nhưng chậm chạp không thấy hiệu quả, đừng nói oanh phá thức hải, cho dù tiến vào thức hải cũng không thể, hắn vẫn xoay vòng vòng bên ngoài.
Lúc này hắn mới ý thức được, nếu không phải thần thức đối phương vô cùng cường đại, bản thân còn có bí bảo có thể thủ hộ thần hồn.
Ta... Móa!
Ngươi đang làm trò quỷ gì thế, tại sao trong tay có nhiều Pháp khí như vậy? Hơn nữa, Pháp khí niệm lực càng trân quý hơn nhiều, nguyên nhân rất đơn giản, ít có.
Như vậy còn đánh thế nào?
Cần phải nhận thua, đây là chuyện khuất nhục, đường đường đại sư huynh Thái Cổ tông dưới Tiên đồ, không địch lại đối thủ? Về sau hắn còn mặt mũi ngồi vào vị trí này hay sao?
Hắn cắn răng liều chết, chờ mong kỳ tích phát sinh.
- Vì sao đại sư huynh còn không phản kích?
Có thiếu niên mười ba mười bốn tuổi quan sát cuộc chiến nhưng không hiểu, hắn đứng bên cạnh hô to.
- Đại sư huynh, nhanh phản kích đi!
Thiếu niên bên cạnh cũng hô theo.
- Đại sư huynh cố lên!
Càng nhiều thiếu niên kêu lên.
Trong mắt những thiếu niên ngây thơ này, Liễu Quân chính là chiến thần bất bại nhưng bây giờ chiến thần của bọn họ đang bị đè đánh, bọn họ cực kỳ sốt ruột.
Càng nhiều người đã nhìn ra kết cục Liễu Quân nhất định thất bại, cảm xúc cũng giảm nhiều.
- Đều là vì chiến giáp kia!
- Quá không công bằng, tại sao có thể sử dụng Tiên khí?
- Đúng, chuyện này không công bằng!
Bọn họ nhao nhao kêu lên, đây là lựa chọn theo điểm mù, kỳ thật trong tay Liễu Quân cũng đang cầm một thanh Tiên khí.
Nhưng bọn họ kêu gào có ích lợi gì?
Liễu Quân đã sử dụng hết tuyệt chiêu nhưng không thể oanh phá chiến giáp, cuối cùng chỉ có thể nuốt hận bị thua.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Liễu Quân cắn răng, mặt mũi biến thành dữ tợn, hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn một hồi, bỗng nhiên quay đầu rời đi.
Cường giả Trúc Cơ thở dài, trước đó hắn cũng không ngờ tới người chiến thắng cuối cùng không phải là Liễu Quân mà là gia hỏa cực kỳ xấu bụng, vô sỉ trước mặt.
Nhưng hắn không thể không tuyên bố:
- Quán quân giải thi đấu luận võ lần này là... Tàn Dạ!