- Tốt! Những người khác đều gật đầu.
Mặc dù Lăng Hàn mới là kẻ cầm đầu nhưng Tư Mã Hòe nối giáo cho giặc, tự nhiên không thể buông tha.
Lăng Hàn cười ha ha một tiếng, hắn nói với Tư Mã Hòe:
- Thế nào, ta nói ngươi diễn kỹ quá nát a?
Tư Mã Hòe lại thở dài, hắn cảm giác chính mình diễn rất tốt, rất nhập tâm.
Hưu hưu hưu, người xung quanh đã nhao nhao xuất thủ tấn công Lăng Hàn cùng Tư Mã Hòe.
- Ai, vì cái gì các ngươi nhất định phải chết sang?
Tư Mã Hòe từ tốn nói, đột nhiên thân thể giết tới, phiêu dật như quỷ mị, phốc phốc phốc, hắn xuyên thẳng qua đám người như không có gì, liền chứng kiến một đạo huyết hoa bắn ra, không có người nào không bị hắn cắt đầu, ngã xuống đất mà chết.
Hắn liên sát mười mấy người, bản thân lại không nhiễm một vết máu, phiêu dật, tiêu sái.
Những người khác sợ hãi mất mặt không dám tiến lên, thực lực của người này mạnh cỡ nào?
Đám người bọn họ dám tới đây tranh đoạt, khẳng định đều cường đại hơn Tầm Bí cảnh bình thường nhưng nhiều người vây công như vậy vẫn bị hắn một chiêu diệt sát một người, thực lực chênh lệch bao nhiêu?
Bọn họ đều có chút hoài nghi, người này có phải cường giả Tiên đồ hay không?
Lúc này có người quay đầu bỏ chạy, sát thần như vậy không thể địch nổi, không đi chịu chết mới tốt.
Đã có một thì sẽ có thứ hai, người nơi này chạy sạch sẽ nhanh chóng.
Tư Mã Hòe xoay người lại, hắn cười với Lăng Hàn một tiếng:
- Ta là người giảng nghĩa khí, không có liên lụy đến ngươi nha?
- Nhưng ta cảm thấy rất khó chịu
Lăng Hàn từ tốn nói.
- Thì tính sao?
Tư Mã Hòe nhìn về phía Lăng Hàn, bỗng nhiên hai mắt biến thành đỏ bừng, giống như nhuộm đầy máu tươi.
- Ngươi là một đối thủ không tệ, ta nghĩ, dùng da của ngươi làm ngọn đèn bàn sẽ rất xinh đẹp.
Ngươi không phải phái diễn kỹ sao, tại sao biến thành phái thần kinh?
Lăng Hàn lấy mãnh vỡ mộ bia ra, hắn quyết định phải giáo huấn gia hỏa này thật tốt.
- Ha ha, ngươi muốn dùng một cục gạch đối kháng ta?
Tư Mã Hòe cười to, nói:
- Tàn Dạ, xem ra ngươi lấy tên rất chính xác, thật não tàn.
Tay phải Lăng Hàn nắm lấy mảnh vỡ mộ bia, tay trái ngoắc một ngón tay về phía Tư Mã Hòe:
- Tới đi.
- Thành toàn ngươi!
Tư Mã Hòe công tới.
Lăng Hàn trực tiếp ném cục gạch tới, xèo, nó như đạn pháo đập về phía Tư Mã Hòe.
- Vô tri!
Tư Mã Hòe tùy ý đánh ra một đạo khí kình, hắn muốn đánh bay cục gạch nhưng hắn lập tức biến sắc, bởi vì cục gạch không dính vạn pháp, hắn đánh ra kình lực căn bản không có tác dụng, cục gạch nhanh chóng đánh thẳng về phía hắn.
Lúc này, hắn đã bỏ qua thời gian trốn tránh tốt nhất, chỉ có thể dùng hai tay che mặt.
Phanh!
Hắn cảm thấy hai tay đau đớn, sau đó cả người đều không tốt, dường như có âm khí quấn quanh, mặc dù vô hình vô ảnh nhưng hắn lại có một cảm giác, dường như hắn bị vật gì đó quấn quanh.
Đau nhức đau nhức đau nhức, hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai cánh tay đều biến hình, xương cốt khẳng định đứt rời.
Hắn hoảng hốt, đây là bảo khí gì, quá khủng bố.
Thân thể Lăng Hàn tới gần, bổ sung một quyền.
Tư Mã Hòe vội vàng lui về phía sau, hai tay của hắn cũng không bị thương nghiêm trọng cỡ nào, nào dám va chạm khí lực với Lăng Hàn.
Lăng Hàn thừa cơ thu hồi mảnh vỡ mộ bia, hắn ném ra đồ chơi này cũng chỉ thử một chút, không nghĩ tới hiệu quả thật sự kinh người.
- Ta cảm thấy ngươi nên diễn người chết!
Hắn liên tục ra quyền, nhanh như lưu quang.
Tư Mã Hòe vừa giận vừa sợ, nếu như hắn còn ở trạng thái toàn thịnh, tự nhiên không sợ Lôi Quang quyền nhưng hai tay như bị gãy xương, kinh mạch cũng thương tổn không nhỏ, hắn có thể chiến đấu sao?
Hắn chỉ có thể lui, lui lại thật nhanh.
Sỉ nhục a, luôn luôn chỉ có hắn đùa bỡn người khác nhưng bây giờ lại rơi vào cảnh chật vật như thế.
Cảm thấy hai tay càng ngày càng đau nhức, hắn không dám ham chiến, lúc này quay người bỏ chạy.
Nếu Lăng Hàn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, khẳng định có thể đuổi kịp, cũng đánh Tư Mã Hòe bay đi nhưng môn thân pháp này sẽ bại lộ thân phận của hắn, hắn dùng cẩn thận mới tốt.
Được rồi, dù sao gia hỏa này cũng đủ thảm rồi.
Lăng Hàn thu hồi mảnh vỡ mộ bia, tiếp tục tìm kiếm tiên thuật.
Hắn an ổn đào ba thước đất, cuối cùng cũng tìm được tiên thuật.
Đây là một quyển da thú, dĩ nhiên không phải da Hư Không Thú, dáng vẻ cổ xưa, sau khi phát động sẽ có hình tượng Kim Điêu xuất hiện, khác biệt góc độ, khác biệt đối thủ nhưng có thể chế địch nhanh chóng.
A, đây không phải trảo pháp sao, vì sao lại có hình ảnh Kim Điêu đi săn?
- Người trẻ tuổi, ngươi có thể xuống núi.
Một giọng nói vang lên bên tai Lăng Hàn.
Cầm lấy Kim Điêu Thập Bát Trảo, hắn liền nối thẳng so tài sau đó.
Lăng Hàn gật gật đầu, nội tâm lo sợ, không biết người này có nhìn thấy cảnh hắn đánh Tư Mã Hòe tổn thương hay không, mặc dù mảnh vỡ mộ bia là vật chẳng lành nhưng lại có hiệu quả kinh người, đừng làm cho cường giả Tiên đồ sinh ra ác ý mới tốt.
Còn tốt, hắn đi xuống dưới núi cũng không gặp ai đi ra tìm hắn.
Vừa về tới tiểu viện, Lăng Hàn lập tức tu tập Kim Điêu Thập Bát Trảo.
Đây không phải thứ trực tiếp truyền thụ trảo pháp mà là thông qua quan sát Kim Điêu đi săn, từ đó thể ngộ tiên thuật này.
Hắn cẩn thận quan sát, bên trong thức hải, hình tượng đứng im lại động.
Lăng Hàn giống như về tới niên đại Hồng Hoang, một con Kim Điêu giương cánh trăm trượng bay trên bầu trời, nó nhanh chóng phát hiện phía dưới đất có cự mãng dài trăm trượng đang thổ nạp, một đám khí đen bay tới bay lui trong miệng nó, trước miệng nó còn có một viên châu màu đen lơ lửng, có cảm giác vận vị khó hiểu.
Mãng xà Sinh Đan cảnh!
Lăng Hàn nói thầm trong lòng, xèo, Kim Điêu lại trực tiếp phát động công kích, từ trên bầu trời lao xuống, song trảo bắt lấy phía dưới, tất cả là màu vàng rực.
Cự mãng kịch chiến với Kim Điêu, sau khi va chạm hai ba lần liền bị Kim Điêu tóm được và xé thành mảnh nhỏ.
Hình tượng biến hóa, Kim Điêu lại tìm con mồi khác, lần này nó tìm được tê giác màu bạc, trên trán có sừng nhọn như lưỡi đao.
Đây là Đao Tê, từ biểu hiện trong tư liệu cổ xưa, sau khi loại yêu thú này thành niên chính là tồn tại Sinh Đan cảnh mà lại là tồn tại nổi bật trong Sinh Đan cảnh, đao phong của độc tê không gì không chém, vô kiên bất phá.
Nhưng mà Kim Điêu lại ngang nhiên phát động công kích, trực tiếp cầm lấy đầu Đao Tê, sừng nhọn sắc bén của nó không dùng được, sau đó nó bị nâng lên không trung và xé thành hai mảnh.
Còn có... Còn có... Còn có...
Lăng Hàn nhìn thấy từng tràng cảnh Kim Điêu bắt mồi, có hung thú trên đất, có hung ngư trong biển, có mãnh cầm trên bầu trời nhưng tất cả đều bị nó xé nát gọn gàng.
Khi tất cả hình tượng đều biến mất, Lăng Hàn bắt đầu cảm ngộ, từ công kích của Kim Điêu hóa thành trảo pháp của bản thân.
Ngộ tính của hắn cực kỳ đáng sợ, sau một ngày, hắn đã nắm giữ bước đầu.
Lúc này có người tới lưu lại lời nhắn, bảo Lăng Hàn vào mười giờ sáng ngày mai đi tới quảng trường, đại hội sẽ cử hành tại đó.
Trừ Lăng Hàn ra, trong viện này có Ngưu Kiếm Hoa cũng nhận được lời nhắn.
Trên thực tế người bị đào thải đã rời khỏi Thái Cổ tông, người lưu lại đều có tư cách tham gia thi đấu.