Tiêu Huyên cực kỳ hối hận.
Nàng cũng không phải là người bên trong lồng giam mà là xuất từ một thế gia thực lực võ đạo không tính là mạnh, sau khi nàng ăn một viên bảo quả, tu vi tăng lên Tầm Bí cảnh.
Dạng tu vi như vậy chiến lực không mạnh, nàng cũng biết điểm ấy, bởi vậy nàng tới đây tham gia giải thi đấu luận võ, mục đích chính là chọn siêu cấp thiên tài làm lang quân như ý.
Nàng tràn ngập lòng tin vào dung mạo của mình.
Nàng cố ý bày ra tư thái lạnh lùng, tất cả vì nâng cao hình tượng bản thân mà nàng cũng biết, nàng càng biểu hiện lạnh lùng, ngược lại càng hấp dẫn nam nhân.
Rất dễ dàng đạt được sẽ không trân quý.
Trải qua nàng quan sát lúc trước, nàng cảm thấy hứng thú nhất với Lăng Hàn biểu hiện thần bí, ghét nhất Ngưu Kiếm Hoa ba hoa chích choè với nàng nhưng chứng kiến biểu hiện Ngưu Kiếm Hoa cường thế thì nàng tự nhiên lau mắt mà nhìn Ngưu Kiếm Hoa, cảm giác cái nhìn của mình sai lầm quá nặng, xem chân long thành sâu kiến mà xem sâu kiến thành chân long.
Vào lúc nàng muốn chủ động nói chuyện với Ngưu Kiếm Hoa, lại cố ý xa lánh Lăng Hàn, cảnh tượng hí kịch xảy ra.
Ngưu Kiếm Hoa chạy, Lăng Hàn từ chân long biến thành sâu kiến lại biểu hiện thành chân long.
Thay đổi thật sự quá nhanh, nàng buồn bực muốn chết.
Hiện tại bảo nàng lôi kéo làm quen với Lăng Hàn, Lăng Hàn sẽ lãng quên hình tượng nói chuyện thân mật với Ngưu Kiếm Hoa hay sao?
Nàng thầm hận a, các ngươi đều làm ra vẻ không biết gì, nhất định phải làm ra vẻ, kết quả tốt rồi, cũng gài bẫy nàng.
Hai người các ngươi đáng gập phải sét đánh.
Lăng Hàn cũng không để ý Tiêu Huyên nghĩ như thế nào, hắn cực kỳ cường thế, công kích lăng lệ, hiện tại hắn không cần mở nhãn thuật, bộ kiếm pháp của Lưu Hoa Vân trong mắt hắn không đáng kể chút nào, tuỳ tiện là có thể khám phá, từ đó giảm giá rất nhiều.
Yên Vũ kiếm thật sự có ý thiên về phòng thủ nhưng thế gian này làm gì có phòng thủ mạnh nhất, Lăng Hàn oanh kích liên tục, Lục Hoa Vân dần dần lộ xu thế không chống đỡ nổi.
- A, đây không phải là Lưu Hoa Vân sao?
- Một trong thập cường Tầm Bí cảnh Lưu Hoa Vân?
- Hắn không địch lại sao?
- Đối thủ của hắn, chẳng lẽ là một trong thập cường khác hay sao?
- Nhìn dáng vẻ như vậy có phần giống Vương Động đứng vị trí thứ tám.
- Ừm, hẳn là Vương Động, nếu không làm sao lại đẩy Lưu Hoa Vân rơi vào hạ phong.
Có một đoàn người vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy đại chiến như vậy tự nhiên sợ hãi, cấp bậc chiến đấu như thế chỉ phát sinh trong vòng thi đấu kế tiếp, bây giờ lại xảy ra trước thời hạn, bọn họ biết rõ lưu lại nơi này sẽ gặp nguy hiểm nhưng vẫn dừng chân đứng xem.
Tiêu Huyên tự nhiên nghe rõ ràng, lúc này trong lòng nhổ nước bọt, không phải Vương Động mà là gia hỏa kia đang giả heo ăn thịt hổ.
Sau khi đánh ra vài chiêu, Lưu Hoa Vân biết mình không có khả năng có chiến thắng, nói một cách nghiêm ngặt, đệ đệ của mình bị Ngưu Kiếm Hoa đả thương, cũng không có thâm thù đại hận gì với Lăng Hàn, không đáng đánh nhau sống chết với đối phương, nếu làm như vậy, chẳng phải sẽ bị Ngưu Kiếm Hoa khinh bỉ hay sao?
Vừa nghĩ đến đây, hắn vội vàng quay đầu rời đi, lưu được núi xanh, sợ gì không có củi đốt, chờ tiến vào thi đấu chính thức gặp được Lăng Hàn, hắn lại dùng tuyệt chiêu, công phu áp đáy hòm phải sử dụng vào lúc mấu chốt nhất.
Lăng Hàn đánh ra một đạo khí kình, đánh vào mông Lưu Hoa Vân, vải rách bay tán loạn, mọi người nhìn rõ ràng rành mạch.
Đám người ở gần đó nghẹn họng nhìn trân trối.
Lưu Hoa Vân bỏ chạy?
Việc này tuyệt đối là tin tức lớn, người có thể làm Lưu Hoa Vân chạy chính là thiên tài trẻ tuổi Vương Động, không nói chuyện này, chỉ cần nghĩ tới cố sự ẩn giấu phía sau càng làm người ta suy nghĩ miên man.
Lăng Hàn thu quyền, hắn nhìn sang đám người đứng chung quanh, lập tức dọa những người này chạy trối chết.
Ai, chạy đi đâu, hắn cũng không phải hổ báo.
- Tàn Dạ huynh, ngươi thật sự thâm tàng bất lộ à!
Tiêu Huyên yếu ớt nói một câu, giống như ai oán lại như tố tình, làm cho người ta tim đập thình thịch.
Nàng đang làm ra cố gắng cuối cùng vạn nhất Lăng Hàn thích nàng thì sao?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, đương nhiên hắn sẽ không đặt Tiêu Huyên trong lòng, vào lúc muốn nói chuyện, một giọng nói lại vang lên.
- Ở một nơi nào đó trên đỉnh núi có giấu một bộ kỹ pháp Kim Điêu Thập Bát Trảo, đây là bí pháp Tiên cấp, là Quách trưởng lão cố ý đặt ở nơi đó. Ai có thể tìm được bộ kỹ pháp này liền có thể trực tiếp thu hoạch được một danh ngạch tiến vào tốp ba mươi hai.
Giọng nói vô cùng to lớn và vang vọng tới tất cả nơi hẻo lánh.
Đây là cường giả tiên đồ.
Lăng Hàn nghe xong, trái tim đập thình thịch, hắn không thèm để ý tư cách vào tốp ba mươi hai trước thời hạn, dù sao hắn nhất định có thể thắng được nhưng một bộ kỹ pháp Tiên cấp thì không giống.
Hiện tại bí pháp hắn có thể vận dụng ít tới thương cảm, nếu như có thể đạt được bộ kỹ pháp này, hắn có thể phát huy thực lực cường đại trong thi đấu sau đó.
Về phần có thể trong một ngày tu thành kỹ pháp này hay không, hắn tự nhiên không hoài nghi.
Hắn tràn ngập lòng tin vào mình.
Ai cũng nghe được giọng nói này, hiển nhiên có rất nhiều người tiến lên đỉnh núi và phát động tranh đoạt.
Kỹ pháp Tiên cấp à!
Đối với người tầm thường mà nói, nếu may mắn đạt được môn bí pháp này, không phải có thể lập tức trổ hết tài năng hay sao?
Bởi vậy, bọn họ cũng nguyện ý mạo hiểm.
Lập tức có không ít người rời khỏi tranh tài, chí ít có tám thành đều lao lên đỉnh núi.
Lăng Hàn cũng không có lãng phí thời gian, quay người lại, lướt đi, cũng lưu Tiêu Huyên lại nơi này.
Với hắn mà nói, hai người không có quan hệ thế nào, chỉ ở chung một tiểu viện lúc trước mà thôi.
Một tiểu viện, cũng không phải chung một gian phòng, một cái giường, cần phụ trách sao?
Tiêu Huyên lại thở dài, hiển nhiên nàng không có khả năng câu dẫn Lăng Hàn, Ngưu Kiếm Hoa thì sao?
Có thể nghĩ đến Ngưu Kiếm Hoa trực tiếp vứt bỏ nàng đi vào lúc mấu chốt, lãnh huyết vô tình, hiển nhiên thiên tính lương bạc, trong mắt loại người này chỉ có chính mình, theo Ngưu Kiếm Hoa, nói không chừng sẽ hi sinh nàng bất cứ lúc nào.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, càng thêm rối loạn.
Núi này cũng không phải quá cao, chỉ cao mấy ngàn trượng, so với những ngọn núi động chút cao mấy vạn trượng thì nó thật sự là hàng tiểu bối.
Lăng Hàn lao đi không tính là nhanh, dù sao đây là đường núi, cho dù không thi triển thân pháp nhưng cũng chỉ bỏ ra hai phút đồng hồ là hắn có thể đến đỉnh núi.
Nơi này đã có mấy chục người, tất cả đang ác chiến với nhau.
Có ít người vô cùng mạnh mẽ, một chiêu có thể giết địch, có ít người lại thưa thớt bình thường, thuộc về bị một kích miểu sát, thực lực chênh lệch quá rõ ràng.
Một bộ tiên thuật liền gom thiên tài và tầm thường vào một chỗ, chém giết như vậy tự nhiên có thể đào thải nhanh chóng.
Thái Cổ tông đột nhiên nói nơi này cất giấu một bộ Tiên thuật, hiển nhiên là muốn tốc độ giết chóc nhanh hơn một chút.
- Tiểu tử, tới chịu chết sao?
Một người nhếch miệng cười nói, vung đại đao đầy máu tươi chém xuống, hắn đã giết năm người, cũng sinh ra sát tính, nhìn thấy một người trẻ tuổi hai mươi tuổi đột nhiên xuất hiện, hắn trực tiếp giết tới.
Xoát, mắt thấy lưỡi đao sắp muốn chém tới cổ Lăng Hàn, hắn tràn ngập chờ mong cái đầu kia bay lên, máu tươi tuôn ra như suối, hắn hưng phấn khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.