Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3990: Kéo Thù Hận




Hồng Thiên Bộ, thật cảm tạ ngươi.

Lăng Hàn nghiến răng trong Dưỡng Nguyên Hồ Lô, gia hỏa này muốn mọi người hận hắn, vì thần thạch Trúc Cơ đỉnh cấp, những người này khẳng định sẽ truy sát hắn, tất cả đều là Tầm Bí cảnh, hơn nữa vô cùng có thể là thiên tài nhất tinh.

Nói thật, Lăng Hàn gánh không được.

Cho nên Hồng Thiên Bộ nói chuyện rất hung ác, cũng biến Lăng Hàn thành kẻ thù của mọi người, đền bù khốn cảnh hắn không đủ nhân thủ.

- Ta hiểu rồi!

Đột nhiên có một người vỗ đùi, nói:

- Hàn Lâm đảo lại không phải liền là Lăng Hàn sao?

- Hóa ra, gia hỏa kia lúc bắt đầu đã có tâm lừa gạt chúng ta.

- Tên ghê tởm!

- Chết tiệt!

Không cần Hồng Thiên Bộ nhắc lại, tất cả mọi người không ngu ngốc, cũng nhanh chóng kịp phản ứng.

Ai, Lăng Hàn không báo tên thật chỉ vì không muốn gây phiền phức, nhưng bây giờ những người này cho rằng, Lăng Hàn cố ý muốn châm chọc bọn họ, cả đám mở to mắt, hận không thể lập tức lăng trì Lăng Hàn một trăm lần.

Đương nhiên, trước đó phải đoạt được thần thạch xây dựng tiên cơ.

- Đa tạ Hồng huynh.

Đám người nhao nhao chắp tay cảm tạ Hồng Thiên Bộ.

Nếu không phải Hồng Thiên Bộ kịp thời nói ra chân tướng, chỉ sợ bọn họ sẽ tự giết lẫn nhau, nếu như Lăng Hàn biết, không phải sẽ cười chê bọn họ hay sao?

Lại nói, thiên phú võ đạo của Hồng Thiên Bộ quá kinh khủng, hơn nữa còn được một Hóa Linh Chân Quân thu làm đệ tử, tạo quan hệ với hắn thì có gì không đúng?

Lúc này, Hồng Thiên Bộ ngạo nghễ, hắn hờ hững khi đám người này lấy lòng.

Hắn chịu đứng ra nói rõ chỉ vì kéo thù hận lên người Lăng Hàn, có nhiều người cùng hắn truy sát Lăng Hàn, bằng không, hắn cần gì ngăn cản đám người này tàn sát lẫn nhau?

Chết một vạn lần cũng không có quan hệ gì với hắn.

Nghĩ đến thần thạch xây tiên cơ bị Lăng Hàn lấy đi, tất cả mọi người không có tâm tư lưu lại, nhao nhao cáo từ rời đi, bọn họ muốn là người đầu tiên tìm ra Lăng Hàn, tránh bị kẻ khác vượt lên trước, như vậy sẽ mất đi Vạn Tinh thạch.

Khi tất cả người đều rời đi sạch sẽ, Kim Ngọc Lộ cười nói:

- Hồng sư đệ thật sự cơ trí, Ngọc Lộ bội phục.

- Sư tỷ khen ngợi.

Đối với Kim Ngọc Lộ, Hồng Thiên Bộ vẫn tương đối khách khí, hắn hơi khom người, cười một tiếng, lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, Kim Ngọc Lộ cảm thấy tâm hoảng ý loạn.

- Chúng ta cũng lên đường đi.

Nàng vội vàng nói.

Hồng Thiên Bộ gật đầu, hắn tươi cười đắc ý, có một mỹ nữ Tầm Bí cảnh lay động con tim, hắn có cảm giác thành công, nhưng thời điểm nghĩ tới Bích Tiêu công chúa, hắn cau này, hắn vẫn bị Lăng Hàn ép một đầu.

Tiểu tử này, phải chết.

...

Sau khi tất cả mọi người rời đi, lúc này Lăng Hàn mới thản nhiên rời khỏi Dưỡng Nguyên Hồ Lô.

- Phụ thân, ngươi bị rất nhiều người hận a!

Nhị Oa nói một câu.

- Nói mò gì đó!

Tứ Oa vội vàng nói.

- Đúng không, không thấy phụ thân đang hoảng sợ sao.

Ngũ Oa cũng nói.

- Hì hì, vẻ mặt như bị táo bón.

Lục Oa cười.

- Sợ cái gì, tới một giết một!

Đại Oa thì đằng đằng sát khí, bạo lực cuồng lại phát tác.

Lăng Hàn lắc đầu, đám tiểu oa nhi này chẳng khác gì tiểu tổ tông, đừng nhìn từng chúng thiên chân khả ái làm ngươi muốn móc tim móc phổi giải thích, trên thực tế mỗi gia hỏa đều làm người ta đau đầu.

Ai, không nghĩ.

Hắn đổi một cái mặt nạ, nhưng nghĩ nghĩ, hiện tại tất cả mọi người đang đuổi giết hắn, nếu hắn đổi gương mặt, tương đương nói mình có vấn đề, còn không bằng rất thẳng thắn, hắn dùng gương mặt thật gặp người, ngược lại có khả năng giấu diếm được một số người, dù sao không phải tất cả mọi người đều nhận ra hắn.

Cứ như vậy đi.

Lăng Hàn mang theo đám oa nhi rời đi, nội tâm hắn tràn ngập chờ mong, nếu có gặp cơ duyên như trong hang rắn vài lần, tu vi của hắn sẽ lên vài bậc, chỉ cần có thể bước vào Khai Khiếu, xem ai dám đánh hắn.

Tầm Bí cảnh đỉnh cấp cũng không đánh lại hắn.

Có bao nhiêu thiên tài nhất tinh?

Đáng tiếc, tòa thần sơn này chủ là thần thạch xây dựng tiên cơ, bảo quả, linh dược có thể gia tăng tu vi không nhiều, có thể may mắn tìm được một gốc đã là may mắn.

Rời khỏi hang rắn, hắn đi tới hẻm núi, địa thế càng lúc càng dốc đứng, hắn không ngừng đi lên đỉnh núi.

Mang theo một tiểu oa nhi, mục tiêu quá lớn, bởi vậy, sau khi đám tiểu oa nhi ngắm phong cảnh phát chán, Lăng Hàn lại thu các nàng vào Dưỡng Nguyên Hồ Lô, chỉ để lại sắc trư bên người.

Đây chính là tấm chắn, vạn nhất thực sự có người tấn công hắn, hắn cũng có thể tùy thời mang ra ngăn cản.

Sắc trư đang ăn cái gì đó, bỗng nhiên nó rùng mình, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Hàn, luôn cảm thấy nhân loại này có chút không đáng tin cậy, lúc nào cũng có thể bán trư gia đi.

Sau khi ăn xong, Lăng Hàn mang theo sắc trư tiếp tục đi lên cao, đường núi nơi đây rất phức tạp, cũng không thể đi lên thật nhanh, nếu không rất dễ dàng đâm vào vách núi, nhưng Lăng Hàn khống chế thân thể rất tốt, hắn bước đi nhanh hơn người thường.

Cho nên đi không bao lâu, phía trước xuất hiện một bóng người.

Hắn đi lên, sau đó gặp thoáng qua, người kia cũng nhìn hắn, lập tức thu hồi ánh mắt, dường như không biết hắn.

Quả nhiên, Lăng Hàn gật đầu, không nhiều người nhận ra hắn.

Cước trình của hắn không chậm chút nào, bởi vậy sau đó không lâu hắn lại đuổi kịp một người, thời điểm đi qua, người kia nhìn hắn một cái, sau đó cau mày giống như nhớ lại cái gì đó.

Lúc Lăng Hàn vượt qua, thời điểm đi hơn trăm trượng, hắn nghe thấy phía sau có tiếng rống vang lên.

- Lăng Hàn, đừng chạy!

Đến rồi, hiển nhiên người này đã gặp qua ảnh chụp Lăng Hàn, hắn suy nghĩ một lúc nhưng không nhớ là ai, chỉ cảm thấy Lăng Hàn quen mặt.

Người kia đuổi theo thật nhanh, vừa vặn đường núi này thẳng tắp, cũng cho đối phương cơ hội tăng tốc.

Lăng Hàn nhìn về phía sau, nhìn thấy đối phương lao tới, phía sau còn xuất hiện âm bạo chấn động bốn phía, cho dù hắn bộc phát thanh thế kinh người cũng chỉ làm bay vài tảng đá vụn.

Hiển nhiên ngọn núi này được trận pháp gia trì qua, nếu không tuyệt đối không kiên cố như vậy.

Lăng Hàn không trốn đi, mặc dù người này là Tầm Bí cảnh nhưng chỉ mới bước vào cảnh giới này, nếu hắn bộc lộ ra tất cả át chủ bài, cũng không phải không có lực đánh một trận.

- Giao thần thạch ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Người kia hét lớn, hắn dùng bí lực thôi động âm thanh truyền đến, hắn không muốn người khác nghe thấy.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn cầm lấy chiến chùy, hiển nhiên hắn đã tỏ thái độ.

- Muốn chết!

Người kia hừ một tiếng, hắn trở tay cầm đoản côn sau lưng, một đầu là cục tròn, đầu còn lại là mũi thương, trong nháy mắt đoản côn đã biến thành trường thương.

Hắn cầm thương đâm tới, trên thân thương tỏa ra hoa văn sáng ngời giống như sống lại, hóa thành một con Thần Long.

Lăng Hàn vung búa lớn, tư, điện quang chớp động.

- Móa, pháp khí nhất tinh!

Người kia né tránh không kịp nên trúng chiêu, cho dù là Tầm Bí cảnh cũng cảm thấy thân thể run rẩy dữ dội.