Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3979: Chân Núi




Trận pháp?

Lăng Hàn nói thầm, mấy tiểu oa nhi đã nói, nơi này có trận pháp, đi tới xa như vậy nhưng không thể đến nơi, việc này đã chứng thực rất nhiều vấn đề.

Nhưng biết là một chuyện, phá giải thế nào lại là một chuyện.

Lăng Hàn cùng Nhị Oa đều mở nhãn thuật quan sát, nhưng hai người không nhìn ra cái gì.

Núi vẫn là núi, nước vẫn là nước, không hề có biến hóa.

Hiển nhiên, không phải nơi này không có trận pháp, mà là cảnh giới hai người quá yếu, không nhìn ra trận pháp thế nào.

Lăng Hàn ngừng lại, nếu không nhìn ra thì phải tìm kiếm quy luật của trận pháp.

Hắn nhảy lên một gốc cây cao, bắt đầu quan sát tình hình.

Hắn là trận sư, hơn nữa là trận sư có thiên phú phi phàm.

Đổi góc độ khác, hắn có thể nhìn thấy sự khác biệt.

- Thế đất nơi này quá khác biệt, chậc chậc, trong lửa mang nước, trong nước giấu sát, đây là đầu rồng, bên kia là xu thế trảm phượng?

Lăng Hàn thì thào, mặc dù hắn chưa có tư cahcs nghiên cứu trận văn cấp Tiên đồ, nhưng từ da Hư Không Thú hắn tìm được rất nhiều tin tức trận pháp.

Trận pháp, đây chính là một cách vận dụng lực lượng thiên địa, Tiên Thiên trận chính là trận pháp do thiên địa tạo thành, cũng có Hậu Thiên trận do người tạo thành.

Trên thực tế, Hậu Thiên trận đều bắt chước theo Tiên Thiên trận, dựa vào dẫn dắt của Tiên Thiên trận mà tạo thành biến hóa.

Bắt chước khẳng định đơn giản hơn sáng tạo cái mới.

Lăng Hàn xem địa thế nơi này giống như đang xem bảo điển trận pháp, hắn liên tiếp gật đầu, nội tâm giật mình.

Hắn đã nhìn ra một chút manh mối nhưng phá giải thế nào?

Không tìm được cửa vào.

Đây chính là trận pháp cấp Tiên đồ, đừng để ý tới nó là Tiên Thiên hay Hậu Thiên, bởi vì Lăng Hàn hiện tại không thể phá giải.

- Mặc dù không phá được nhưng nếu ta tránh những nơi này, có phải ta sẽ tìm được con đường an toàn hay không?

Lăng Hàn lẩm bẩm một câu, hắn đi vòng về phía sau, hắn tìm được một điểm vào và nhảy xuống.

- Đi.

Hắn dẫn theo đám tiểu oa nhi xuất pháp, trên đường quay tới quay lui, quả nhiên, hiệu quả đã khác biệt, hắn đã tới gần Phiêu Miểu phong.

Nhưng vẫn chưa đi tới chân núi thì bóng tối đã giáng lâm.

- A, đẩu chuyển tinh di?

Lăng Hàn kinh ngạc, vào lúc này, hòn đảo sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn vội vàng ngừng lại, nếu đi tiếp hắn sẽ bị lạc.

Bọn họ dừng lại ăn cơm, nghỉ ngơi, sau đó hống bảy tiểu oa nhi ngủ say cũng làm hắn mệt mỏi đổ mồ hôi lạnh.

Sắc trư nhìn hắn, nhếch miệng cười, giống như nó đang cười trên nổi đau của người khác.

- Lợn chết, có tin sáng mai ta biến ngươi thành thịt lợn nướng hay không?

Lăng Hàn uy hiếp, người ta nói ăn người miệng ngắn, con lợn chết này ăn của hắn nhiều như vậy nhưng thích châm chọc hắn, chưa thấy qua con lợn nào không biết xấu hổ như thế.

Sắc trư hừ hừ, nó không thèm quan tâm tới hắn.

Lại dám mang trư gia ra khỏi đám mỹ nữ ở đế đô, trư gia không cắn chết ngươi đã là nể mặt lắm rồi.

Một đêm qua đi, mặt trời lên cao như thường lệ, ánh nắng ấm áp bao phủ thiên địa.

Lăng Hàn lại bắt đầu tu luyện, hắn hiện tại hận mỗi ngày có hai ba lần mặt trời mọc mới tốt, khi đó hắn sẽ có thêm thời gian khuếch trương kinh mạch của mình, mau chóng đạt đến tam văn đỉnh phong, một đường tăng lên Khai Khiếu cảnh, Tầm Bí cảnh.

Hắn thề, chờ sau khi bước vào Tầm Bí cảnh, hắn nhất định phải đánh Hồng Thiên Bộ biến thành kẻ ngu.

Bảy tiểu oa nhi và sắc trư không cần tu luyện, chờ Lăng Hàn tu luyện xong, cũng chuẩn bị điểm tâm thì bọn họ mới lười biếng mở mắt, thật sự đã đến mức há miệng có cơm ăn.

Sau khi ăn no, Lăng Hàn tiếp tục quan sát hoàn cảnh chung quanh, có một việc kỳ lạ chính là, hoàn cảnh hiện tại lại khôi phục tình huống lúc chạng vạng tối hôm qua.

Lăng Hàn vẫn đi như cũ, hắn cách Phiêu Miểu phong càng ngày càng gần.

Hắn đi tới chân núi vào lúc giữa trưa.

Nơi này có rất nhiều người.

Lăng Hàn nhìn chung quanh, không nói người ta tấp nập nhưng thật sự không ít, hơn nữa, trừ Nhân tộc ra, hắn còn nhìn thấy rất nhiều Yêu tộc, ví dụ như mọc đầu sói, mọc đuôi rắn và rất nhiều “chủng loại” chưa gặp bao giờ.

Tỉ như mọc hai cái kìm lớn, có lẽ nguyên hình là con cua, còn có người hải tượng, thân thể tròn vo, làn da vừa đen vừa dày, đặc thù chủng tộc rất rõ ràng.

Hải tộc!

Những người này đi tới chân núi, tại sao không leo núi?

Lăng Hàn không có hành động thiếu suy nghĩ, hắn không biết Hồng Thiên Bộ có mai phục ở gần đây hay không, hắn biết gia hỏa này cũng tinh thông trận pháp, thậm chí còn có con mắt Thái Cổ hung thú, nhãn thuật của hắn giai đoạn hiện tại còn trâu bò hơn Lăng Hàn không ít.

Hắn leo lên cao quan sát, phía trước những người này là đường núi rộng rãi, tại sao không có ai đi lên.

Vì cái gì?

Lăng Hàn nhanh chóng biết được nguyên nhân, ầm ầm, hắn nhìn thấy một viên đá to lớn lăn xuống, tảng đá mang theo lực trùng kích rất lớn.

Trên quả cầu đá còn mang theo ký tự mơ hồ, cũng tỏa ra sát ý đáng sợ, cho dù cách xa như thế, Lăng Hàn vẫn có cảm giác lạnh giá, không muốn bị quả cầu đá này đè lên người.

Những người này đứng dưới chân núi không đi lên, hiển nhiên cũng sợ bị tảng đá đè chết.

Không thể leo lên từ nơi khác?

Cho dù thế núi dốc đứng nhưng đối với võ giả lại không có bao nhiêu khó khăn.

Có lẽ không dễ dàng như vậy, nếu không người nơi này cũng không phải người ngu, tại sao lại không nghĩ ra?

Hắn quan sát một lúc, chỉ thấy thời gian đá lăn xuất hiện không giống nhau, có khi ba phút sẽ xuất hiện một viên, có khi lại mười phút mới có một viên, không có quy luật gì đáng nói.

Lăng Hàn quyết định xông lên, nếu đã đi đến nơi này, làm sao có chuyện không thử đã từ bỏ?

Hắn dùng áo choàng che đầu mình, lại thu đám tiểu oa nhi và sắc trư vào Dưỡng Nguyên Hồ Lô, sau đó đi về phía trước.

Lúc đi vào đám người, Lăng Hàn phát hiện những người này tổ đội với nhau.

- Cường giả Tầm Bí cảnh dẫn đội, hiện tại còn thiếu một người, yêu cầu tu vi Khai Khiếu cảnh.

- Hai cường giả Tầm Bí cảnh tọa trấn, cần một người, yêu cầu tinh thông trận pháp, cảnh giới có thể hạ thấp thích hợp.

- Đội ngũ tám Khai Khiếu cảnh, dẫn đội chính là thiên tài nhị tinh, cần hai tên đội viên Khai Khiếu cảnh.

Không ít người đứng ra kêu gọi, có rất nhiều người đang quan sát, còn có người đang trao đổi, cảnh tượng rất náo nhiệt.

Lăng Hàn nhìn chung quanh, xảy ra chuyện gì?

- Bằng hữu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hắn cười hỏi người bên cạnh.

- Ngươi mù hả, không biết tự nhìn hay sao?

Người kia rất không kiên nhẫn, hắn chỉ về phía trước.

Lăng Hàn cau mày, hắn cũng không phát tác, lúc này tiến lên vách núi.

Theo lý thuyết, nhiều đá lăn xuống như vậy, chắc hẳn nơi này sẽ có nhiều đá lăn chồng chất, nhưng trên thực tế nơi này không có gì cả, đá lăn đi tới vị trí này liền biến mất.

Có một tấm bia đá đặt ở đó, giới thiệu phương pháp lên núi.

Hóa ra, lên núi cần cưỡi một loại “phương tiện giao thông”, giống như mộc phạt, có trượt lên đường núi, trên mộc phạt có vũ khí, có thể phá hư đá lăn va chạm.

Một chiếc mộc phạt nhiều nhất chỉ có thể chở mười người, uy lực vũ khí trên mộc phát quyết định bằng thực lực tổng hợp của “thuyền viên”.