Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3976: Nhân Ngư




- Ngươi nghi thần nghi quỷ, cho nên nghe tiếng gió thành tiếng hát.

Người bên cạnh nói.

- Không phải, ta thực sự nghe có người đang hát!

Người kia kiên trì đáp:

- Không tin ngươi rút bông ra thử xem.

Một người khác lắc đầu như trống bỏi:

- Ta không nghe thấy!

- Ta, ta cũng nghe thấy.

Lại có người nói, giọng nói của hắn run rẩy giống như đang kinh hãi.

- Ta cũng nghe thấy.

Có người thứ ba nói.

- Ta...

Càng nhiều người biểu thị nghe thấy tiếng hát, hơn nữa phần lớn người đều đút bông vào lỗ tai nhưng không dùng được.

Quỷ dị, vì cái gì có ít người nghe thấy tiếng hát, có ít người không nghe thấy gì?

- Quỷ!

Tất cả mọi người chấn kinh, việc này thần bí không giải thích được, chỉ có thể quy kết cho thần phật quỷ quái.

Lăng Hàn cau mày, bởi vì hắn không có nghe tiếng hát.

Hắn không nghe thấy có tiếng hát gì đó, bởi vì giống như động vật có thể nghe được âm thanh siêu cao hoặc siêu thấp, thậm chí cùng là Nhân tộc, lúc nhỏ và sau khi thành niên, cảm giác âm tần cũng có khác biệt.

Có một ít âm thanh tần suất đặc thù, cũng chỉ có tiểu hài tử mới có thể nghe thấy.

Có lẽ nơi này có một ít người có thể nghe tần suất đặc thù, cho nên mới nghe được tiếng hát kia.

- Uy uy uy, ngươi làm sao thế?

Đột nhiên có người đứng dậy, mặt không chút biểu tình, ánh mắt mờ mịt đi về hướng mạn thuyền, người khác cản cũng không cản được, dường như hắn biến thành cái xác không hồn.

Đây là việc gì?

Càng nhiều người đứng lên, có chừng mười người như vậy, bọn họ cùng đi về hướng mạn thuyền.

- Những người này... đều là những người nói mình nghe được tiếng hát!

Có người run rẩy nói.

Đám người nhớ lại, quả nhiên là thế.

Việc này quá quỷ dị, nghe được tiếng hát người khác không nghe thấy, sau đó biến thành cái xác không hồn, bị lực lượng vô hình dẫn dắt, chẳng lẽ bọn họ sắp nhảy xuống biển sao?

Bởi vì quá mức quỷ dị, cũng có thể việc không liên quan đến mình, dù sao chỉ cần không nghe thấy tiếng hát, sáng sớm ngày thứ hai sẽ khôi phục bình thường, cho nên không có bao nhiêu người ngăn cản.

Oành, oành, oành, những người này nhao nhao nhảy xuống biển.

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn nhảy lên, bay thẳng ra khỏi thuyền lớn, dù sao thuyền không thể rời đi, chỉ cần hắn trở về trước bình minh là được.

Hắn là người có lòng hiếu kỳ quá nặng, không tìm hiểu rõ ràng sẽ cảm thấy buồn bực.

Oành, hắn rơi vào trong biển, phát động nhãn thuật, hắn nhìn rõ những người rơi xuống biển, bọn họ ra sức vung tay chân bơi về một hướng.

Lăng Hàn vội vàng đuổi theo, lực lượng của hắn rất lớn, chỉ cần một cái vẫy tay là có thể bơi thật xa, hắn nhanh chóng đuổi kịp người phía trước, sau đó hắn giữ nguyên tiết tấu như vậy.

A?

Lăng Hàn kinh ngạc, bởi vì những người này bơi ra khỏi sương mù, phía trước xuất hiện một khối đá ngầm rất lớn, trên đá ngầm có rất nhiều “người”.

Đánh dấu ngoặc kép là bởi vì những người này không có chân, mà là cái đuôi!

Mỹ Nhân Ngư?

Hắn nhìn rõ ràng, những kẻ này đều là nữ tính, có mái tóc vàng óng thật dài, tướng mạo khác nhau, có đẹp cũng có xấu, nhưng có một đặc điểm giống nhau, đó chính là đôi mắt xanh biếc và làn da trắng nõn.

Những nhân ngư này mở rộng miệng giống như đang ca hát, nhưng quỷ dị là không phát ra âm thanh nào.

Những người rơi xuống biển có mục tiêu là tảng đá ngầm này, bọn họ bơi tới và bò lên, cả đám người khoanh tay đứng thẳng thành hàng, ánh mắt ngây ngốc.

Lạnh quá, Lăng Hàn cũng đi lên đảo, hắn cảm thấy nhiệt độ nơi này rất thấp.

- Lần này vận khí không tệ, lại có mười bảy người có tần suất giống tộc ta.

Một nhân ngư nói.

- Nhanh chóng mang về, sau khi hoàn thành giao phối lại ăn, huyết nhục những tu luyện này phi thường bổ.

- Hì hì, ngươi xem hai kẻ này rất anh tuấn, thật không muốn giết nhanh như vậy.

- Ít phát hoa si, bọn họ không phải chủng tộc chúng ta.

Những nhân ngư này nói chuyện giống như đang giải thích cho Lăng Hàn nghe.

Quả nhiên, những nhân ngư này đang ca hát, các nàng phát ra tiếng hát chỉ có người đặc biệt mới nghe được, hơn nữa sẽ bị dẫn dụ, mất đi ý thức bản thân và bơi tới nơi này như cái xác không hồn.

Ân, hắn nhìn thấy đám người này như mất hồn, bọn họ không phải nghe thấy âm thanh, mà là bị thần thức ảnh hưởng, tiếng hát nhắm vào người có thần thức yếu, tuỳ tiện có thể mê hoặc bọn họ, cho nên có đút bông vào tai cũng vô dụng.

Xem ra, sương mù cũng là các nàng làm ra, mục đích là vây khốn mọi người ở nơi này, sau đó ban đêm dùng tiếng hát hấp dẫn người có tinh thần lực yếu nhảy xuống biển, mang về làm công cụ sinh dục và khẩu phần lương thực.

Về phần tại sao hành động vào ban đêm, có lẽ ban đêm là lúc tiếng hát của các nàng sẽ mạnh nhất.

Đến lúc này, tất cả điểm đáng ngờ đã rõ ràng, Lăng Hàn không có hứng thú ngụy trang, hắn nói:

- Độc nhất là lòng dạ đàn bà, câu này không sai.

- Cái gì!

Những nhân ngư kia kinh hãi, tại sao còn có người nói chuyện?

- Nguy rồi, hắn không bị ảnh hưởng, là hắn theo những người khác tới đây!

Có nhân ngư kịp phản ứng.

- Hừ, luôn có kẻ muốn chết!

Những nhân ngư các lên tiếng.

Lăng Hàn đứng chắp tay:

- Chỉ sợ các ngươi phải thất vọng.

- Sẽ không!

Một nhân ngư giết tới, cái đuôi của nàng bộc phát tốc độ kinh người, thân thể dài hơn trượng lăng không bay lên, sau đó dùng thế lao xuống tấn công Lăng Hàn, phương pháp tấn công giống như cá lớn săn mồi.

Nàng hé miệng thật to, miệng nhân loại có thể mở rộng bao nhiêu?

Các nàng vừa há miệng thì không thể nhìn thấy gương mặt, chỉ còn lại cái miệng cực lớn.

Lăng Hàn cười nhạt, hắn đấm một quyền.

Phanh!

Đầu nhân ngư kia bị đánh bay, sau đó bị đánh tan nát.

Lăng Hàn cảm thấy những Hải tộc này quá tàn nhẫn, nếu như chỉ mượn giống, vậy hắn cũng lười quản nhiều, dù sao việc này quan hệ tới vấn đề sinh tồn của chủng tộc, sau khi xong việc còn muốn ăn người, chuyện này rất quá mức.

Nếu các ngươi tàn nhẫn như thế, cũng không nên trách ta vô tình.

Đầu nhân ngư chết đi liền khơi dậy lửa giận trong lòng nhân ngư khác, tất cả nhân ngư tập trung vào Lăng Hàn.

- Người này rất cường đại, không nên liều mạng với hắn.

Có một nhân ngư lên tiếng, dường như nàng là chỉ huy, nàng mở miệng gào thét, sau đó hóa thành cơn gió tấn công Lăng Hàn.

Hưu hưu hưu, gió lốc hóa thành vô số phong nhận bao phủ Lăng Hàn.

Lăng Hàn vận dụng niệm lực tạo thành bức tường năng lượng trước người, do năng lượng tầng thứ cao tạo thành, ầm ầm ầm, phong nhận đánh tới và vỡ nát, chúng lại biến thành gió lần nữa.

- Cùng tiến lên!

Những nhân ngư khác gào lên, cùng nhau gào thét, lúc này có vô số đạo phong nhận bao phủ Lăng Hàn từ các mọi hướng.

Lăng Hàn đứng chắp tay, những nhân ngư này mạnh nhất chỉ đạt tới Khai Khiếu cảnh, hắn sẽ đặt trong lòng sao?

Mở năng lượng thuẫn, hắn nhàn nhã thong dong giống như đang tản bộ trong hoa viên.

Ầm!

Hắn tùy ý xuất ra một quyền, lực lượng một quyền này đánh nát đầu nhân ngư.

Nhân ngư cùng mở miệng thét dài, gương mặt các nàng vô cùng dữ tợn nhưng không phát ra âm thanh nào, Lăng Hàn lại cảm thấy đầu óc tê rần giống như có vô số thanh đao đang khoét sọ của mình.

Tinh thần xung kích.