Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3957: Chuyện Xưa Hai Ngàn Năm Trước




- Đại nhân muốn vãn bối làm thế nào?

Huyền Thiên Lĩnh không dám làm trái.

Khỉ lớn gãi đầu một cái, sau đó nói:

- Tự đoạn một tay, cút!

Huyền Thiên Lĩnh cắn răng, nói:

- Tốt!

Hắn nâng tay phải lên, ra vẻ phải chém cánh tay trái, cánh tay còn chưa chém xuống thì hắn đã quay người bỏ chạy, chạy rất nhanh.

- Trò cười, lão Tôn đã mở miệng, ngươi có thể trốn hay sao?

Thân thể khỉ lớn nhảy lên, nó lộn nhào một cái, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Huyền Thiên Lĩnh.

Ngươi nha gian lận nha, sao có thể nhanh như vậy?

Sắc mặt Huyền Thiên Lĩnh tối tăm nhưng hắn tuyệt đối không đoạn một tay, bằng không hắn phải tìm được thánh dược mới có thể phục sinh, tu vi Chú Đỉnh cảnh như hắn làm sao có thể đạt được?

Hắn ra sức động thủ tấn công khỉ lớn.

Khỉ lớn xuất quyền đáp lễ, rõ ràng cùng là Chú Đỉnh cảnh, một chiêu một thức cũng có thể phát huy ra lực lượng vượt qua cảnh giới, dễ dàng áp chế Huyền Thiên Lĩnh.

Qua mười chiêu, Huyền Thiên Lĩnh đã bị khỉ lớn bắt lấy cánh tay trái, dùng sức kéo một cái, máu tươi bắn tung tóe, cánh tay trái bị xé đứt khỏi thân thể Huyền Thiên Lĩnh.

Khỉ lớn rất tùy ý vứt Huyền Thiên Lĩnh xuống mặt đất, nói:

- Cút!

Huyền Thiên Lĩnh không dám phóng rắm, vội vàng bỏ chạy thật xa.

- Hầu ca!

Lúc này, Lăng Hàn mới nhảy ra khỏi Kim Ngưu và chào hỏi khỉ lớn.

Khỉ lớn nhếch miệng:

- Huynh đệ, có phải ngươi trách lão Tôn không giết tên kia?

Lăng Hàn lắc đầu:

- Không có, ta còn muốn cảm tạ đại ca cho ta cơ hội báo thù đấy.

- Ha ha, không hổ huynh đệ của lão Tôn!

Khỉ lớn cười nói:

- Đến đây, lão Tôn chờ ngươi trong cốc.

Nói xong, thân thể khỉ lớn run rẩy, khí thế cường đại biến mất như thủy triều.

Nó giật mình một cái, nhìn Lăng Hàn một lúc, lúc này lộ ra hai hàng răng nanh trắng bóng, nói:

- Nhị đương gia!

Gương mặt Lăng Hàn tối sầm:

- Không nên gọi ta là Nhị đương gia!

- Vậy ta nên gọi là gì?

Khỉ lớn vò đầu bứt tai, nó không hiểu nổi.

- Tùy tiện, dù sao cũng không được gọi ta là Nhị đương gia.

Lăng Hàn nói.

- Vậy thì gọi là Nhị đại vương?

Khỉ lớn thử thăm dò.

Lăng Hàn thở dài, bị người ta gọi là lão nhị thật không tốt, cho dù có đổi xưng hô thế nào cũng không thể thoát khỏi chữ “nhị”.

- Được thôi.

Dù sao cũng tốt hơn Nhị đương gia.

Lăng Hàn và Bích Tiêu công chúa đi theo khỉ lớn, bọn họ tiến vào Hầu cốc, đi tới nơi Hầu ca bị trấn áp.

Hơn một năm qua đi, Hầu ca vẫn như cũ, trên đầu là cỏ dại rối bời, hắn lại không ngần ngại chút nào.

- Hầu ca.

Lăng Hàn cười nói.

- Nhị đệ.

Hầu ca cũng nhếch miệng cười chào hỏi..

- Xin ra mắt tiền bối.

Bích Tiêu công chúa cũng chào Hầu ca.

Hầu ca nhìn công chúa Yêu tộc một chút, cười nói:

- Nhị đệ, ánh mắt ngươi rất tốt, chọn nữ tử Hầu tộc ta làm giai ngẫu.

Lăng Hàn vừa định giải thích một chút, lại nghe Bích Tiêu công chúa cười nói:

- Tiền bối khen ngợi, Bích Tiêu sợ không xứng với Lăng ca ca.

Em gái ngươi, Lăng ca ca là cho ngươi gọi sao?

Lăng Hàn cảm thấy mình đã xem nhẹ công chúa Yêu tộc này, lúc nàng không biết xấu hổ cũng không thua kém gì hắn.

- Lục Nhĩ Mi Hầu cũng xem như có chung nguồn gốc với lão Tôn, xem mặt mũi của nhị đệ, lão Tôn liền giúp ngươi một chút!

Bỗng nhiên Hầu ca thổi một hơi về phía Bích Tiêu công chúa, trên người Bích Tiêu công chúa tỏa ra hào quang vạn trượng, dường như nàng sắp vũ hóa phi tiên.

Lăng Hàn không cần hỏi cũng biết, Bích Tiêu công chúa đã đạt được chỗ tốt rất lớn.

- Lão Tôn tăng huyết mạch của oa nhi này lên.

Hầu ca nói.

Dựa vào, thở một hơi là có thể tăng huyết mạch của người khác?

Ca, ngươi lợi hại.

Lăng Hàn xưa nay không biết khách khí là gì, hắn cười nói:

- Hầu ca, ngươi cũng tăng huyết mạch ta lên đi!

Hầu ca lắc đầu:

- Oa nhi này là Hầu tộc giống lão Tôn, cho nên lão Tôn mới có thể tăng huyết mạch của nàng lên, ngươi là Nhân tộc thuần túy, lão Tôn không có năng lực này.

Lăng Hàn thở dài, xem như tiện nghi cho Bích Tiêu công chúa.

- Hơn nữa, huyết mạch nhị đệ ngươi, thiên phú, căn cốt nhìn như phổ thông, lão Tôn dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn kỹ lại cảm giác nó cân bằng và hoàn mỹ, trừ phi có thể tăng lên toàn phương diện, bằng không chỉ có thể lựa chọn tăng lên phương diện khác, chi bằng bằng không tăng lên, nếu không sẽ gây hiệu quả trái ngược.

Hầu ca nói rất nghiêm túc.

Tốt, đây chính là đánh giá của Hầu ca.

Lăng Hàn nói thầm, mình xuất thế trong thần thạch, khẳng định có nơi nào đó rất thần kỳ, không phải phàm thai chân chính. Hắn nghĩ nghĩ, lúc này thả đám Hồ Lô Oa ra ngoài.

- A, mặt người này đầy lông.

- Dáng vẻ thật giống khỉ.

- Hì hì, chơi vui.

Đám oa nhi không kiêng kị gì, lập tức hi hi ha ha với nhau.

Hầu ca cũng không tức giận, hắn nhìn bảy oa nhi và giật mình, nói:

- Nhị đệ, vận khí của ngươi thật không tệ.

- Cái gì?

Lăng Hàn không hiểu hỏi.

- Thời điểm đến, ngươi tự nhiên sẽ biết.

Hầu ca cười nói.

- A, đúng là con khỉ đầy lông.

- Còn quen biết phụ thân?

- Bị đè dưới núi, thật đáng thương.

Đám oa nhi lắc đầu, chỉ có Nhị Oa nói:

- Con khỉ đầy lông này rất lợi hại, ta không thấy rõ cảnh giới của hắn.

- Ơ!

Bảy oa nhi cùng lui về phía sau, dường như vô cùng kiêng kỵ.

Lăng Hàn cười cười, nói:

- Đây là Hầu ca, là đại ca kết bái của ta, các ngươi gọi là Hầu đại bá.

- Hầu đại bá.

Bảy cái oa nhi cùng chào hỏi Hầu ca.

Hầu ca vui vẻ tiếp nhận, sau đó nói với Lăng Hàn:

- Nhị đệ, tại sao ngươi bị người ta truy sát tới đây?

Lăng Hàn cũng nói rõ chân tướng một lần, nhưng thời điểm nói đến Trần Phong Viêm, Hầu ca lại cắt lời.

- Ngươi nói, người này tên là Trần Phong Viêm?

Lăng Hàn gật đầu:

- Không sai! Hầu ca, ngươi biết người này?

- Hắc hắc.

Hầu ca cười to, nói:

- Về sau gặp Trần Phong Viêm, không cần khách khí với hắn, nếu hắn dám có ý kiến, ngươi nói chờ lão Tôn thoát khốn sẽ đánh mông hắn!

Lăng Hàn kinh ngạc, nghe Hầu ca nói như vậy, dường như hai người biết nhau.

- Hầu ca, chẳng lẽ ngươi là tồn tại của văn minh trước kia?

Hắn lập tức hỏi thăm.

Hầu ca gật đầu, nói:

- Không sai.

- Rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì? Có phải ngươi bị những người đồ sát Thiên Hải tinh trấn áp ở đây?

Lăng Hàn đã hiếu kỳ thật lâu, thật vất vả gặp được một người biết được chân tướng, hắn lập tức hỏi thăm.

- Ngươi xác định muốn biết?

Hầu ca hỏi.

Lăng Hàn gật đầu.

- Hơn hai ngàn năm trước, Thiên Hải tinh được một vương triều thống trị, nó phụ thuộc vào một hoàng triều lớn.

Hầu ca bắt đầu nói:

- Nhưng vương triều này phát triển quá nhanh, nhanh đến mức hoàng triều không thể ngồi yên, từ đó chụp mũ một tội danh nào đó, bọn họ phái đại quân và vô số cường giả vượt qua tinh không đến nơi này.

- Sau đó đại chiến diễn ra, vương triều trên Thiên Hải tinh bị hủy diệt, phần lớn cường giả bị giết chết, có chút thế lực thì đầu hàng, cả tộc, cử tông di chuyển đi tới tinh thể của hoàng triều kia.

- Lão Tôn cũng bị trấn áp ở dưới núi này.

- Lại qua một đoạn thời gian, hoàng triều biến Thiên Hải tinh thành ngục giam, chuyên nhốt một ít tội phạm có bối cảnh cường đại, lại không dám giết người.

- Đại trận này vận chuyển sẽ rút năng lượng từ Thiên Hải tinh, cho nên từ khi đó, tinh thể này xuống dốc, đã không thích hợp tu luyện.