Mặc dù Cổ Bình hồi âm vô cùng thành khẩn, một lòng quy thuận, nhưng Lăng Hàn sống nhiều năm như vậy, hắn dễ tin người như vậy sao?
Cho nên hắn cũng lưu lại thủ đoạn, Cổ Bình chân tâm thật ý là tốt nhất, bằng không hắn sẽ dùng hậu chiêu.
- Kết cục rất tốt đẹp.
Bích Tiêu công chúa gật đầu.
- Ngươi có thể cho ta mượn cái váy kia mấy ngày được không?
Lăng Hàn nói.
- Ngươi muốn làm gì?
Bích Tiêu công chúa hỏi.
- Hủy đi làm áo khoác.
- Cút!
Hai người trở lại đế đô, cũng mang theo thư xin hàng của Cố Bình, lúc này toàn bộ đế đô chấn động.
Mặc dù mọi người đều biết lực uy hiếp của Trần Phong Viêm hiện tại, Trúc Cơ cảnh không có tư cách đối kháng với hắn, nhưng cũng có câu nói trời cao hoàng đế xa, ngoại trừ Trần Phong Viêm ra, đã không có người nào trị được cường giả Tiên đồ, người ta hoàn toàn có thể không để ý tới.
Điều kiện tiên quyết là, không nên tự tiện tiến vào đế đô, bằng không uy lực của linh trận không phải đùa giỡn.
Cho nên Lăng Hàn và Bích Tiêu công chúa chiêu hàng Dương Lâm tông, mở ra khởi đầu tốt, điểm này cũng làm nhiều người cả kinh.
Mấu chốt là, tiền lệ đã mở, khẳng định sẽ có rất nhiều thế lực dao động, thậm chí chủ động đầu nhập vào.
Lăng Hàn công bố, trong vòng một tháng, chỉ cần quy thuận Huyền Bắc quốc trong thời gian này đều có thể thu được chức vị làm việc trong Ngoại Vụ phủ, qua một tháng sau, ha ha, vậy thì không có điều kiện hậu đãi.
Tin tức truyền ra, rất nhiều thế lực do dự.
Nếu muốn những cường giả cấp bậc Tiên Đồ quy thuận một hoàng triều của thổ dân, nội tâm bọn họ không cam lòng, Trần Phong Viêm bây giờ còn đang bế quan, vạn nhất ngày nào đó hắn đột nhiên chạy tới cửa thì làm sao bây giờ?
Thánh Hoàng Cực có thể là cường giả Sinh Đan cảnh, cho dù ở trong lao tù cũng là cường giả có tiếng.
Mấu chốt là, cường giả trong lao tù chưa thoát khốn, không ai có thể đối kháng với Trần Phong Viêm.
Đã như vậy thì cứ hàng đi, hiện tại quy thuận còn có chính sách ưu đãi.
Không qua mấy ngày, Lăng Hàn đã nhận được mấy phong thư quy hàng.
Lăng Hàn và Bích Tiêu công chúa lại xuất phát đi thăm viếng.
Người ta hàng, bọn họ cũng phải tới thăm, trấn an lòng người một chút, thuận tiện truyền đạt thánh uy của hoàng triều, mặt khác nha, vẫn phải thu một ít chỗ tốt đã.
Một tháng trôi qua, có thể nói Lăng Hàn cùng Bích Tiêu công chúa ngựa không dừng vó, cho dù thực lực bọn họ bất phàm nhưng vẫn mệt ngất ngư.
Cũng may thu hoạch của bọn họ cũng hết sức kinh người, bọn họ làm không biết mệt, hận không thể có thêm bốn chân, tám chân để đi nhanh hơn.
Một tháng này, Lăng Hàn cùng Bích Tiêu công chúa không có đơn độc xuất động đám người Hiên Viên Định Quốc, bởi vì muốn biểu đạt xem trọng với các thế lực, hai người bọn họ là phủ chủ cho nên phải đích thân thăm viếng.
Một tháng sau, Lăng Hàn lập tức hạ thấp ưu đãi, cũng cầm Ngoại Vụ phủ làm giá đỡ, các thế lực quy thuận sau sẽ làm thủ hạ của những người quy thuận trước.
Trong thời gian này có mười bảy tông môn dâng thư quy hàng, nhưng Lăng Hàn cùng Bích Tiêu công chúa chỉ mới đi tới mười một nơi, còn thừa lại sáu thế lực chưa đi, bởi vì bọn họ đều quy hàng trong thời gian một tháng, Lăng Hàn cùng Bích Tiêu công chúa vẫn dùng quy cách giống nhau thu nạp bọn họ.
Hai người tốn thêm thời gian hai mươi ngày mới thăm viếng xong sáu tông môn còn lại.
Sau khi đi tới những nơi này, công việc của bọn họ cũng dễ dàng hơn trước.
Nhưng trừ những tông môn chủ động quy hàng, những tông môn còn lại đều quan sát.
Những người này cho rằng, Huyền Bắc quốc cuối cùng cũng bị tiêu diệt, Trần Phong Viêm lợi hại hơn nữa, đánh thắng được những đại lão trong lao tù không?
Cường giả Hóa Linh cảnh có thể xưng là Chân Quân, đặt trong tinh không cũng là cường giả đỉnh cấp, lại tiến thêm một bước là có thể thành lập đại giáo, cũng là đại năng cấp Giáo Chủ!
Hơn nữa thời gian những Chân Quân kia thoát khốn là chuyện ba năm sau, có khả năng còn ngắn hơn, chỉ ngần ấy thời gian, chẳng lẽ Trần Phong Viêm còn có thể đột phá Giáo Chủ hay sao?
Chuyện cười.
Cho nên, tại sao phải đầu nhập vào một hoàng triều nhất định sẽ bị diệt chứ?
Cho dù muốn ôm đùi cũng phải ôm đùi những Chân Quân trong lao tù.
Lăng Hàn và Bích Tiêu công chúa có thời gian rãnh rỗi, bọn họ quyết định nghỉ ngơi mấy ngày, đặt tinh lực vào tu luyện.
Thời gian gần hai tháng, Lăng Hàn đã tu đến Minh Văn nhất trọng đỉnh phong, có thể xung kích nhị văn, Bích Tiêu công chúa có thiên phú kinh người, dự định thử nghiệm lao qua tiên môn, bước vào Tiên đồ.
Hai người giao sự vụ trong phủ cho đám người Hồ Nhị, Hiên Viên Định Quốc, bản thân mình bắt đầu bế quan.
Lăng Hàn bước vào Minh Văn cảnh, minh văn đầu tiên là trời ban, cho nên không cần hắn làm gì, sau khi cấp độ sinh mệnh tăng lên, hắn có thể mở rộng kinh mạch, dung nạp càng nhiều bí lực hơn trước.
Hắn dùng thời gian của mình làm việc này, hiện tại kinh mạch đã đạt tới cực hạn, không thể khai thác thêm, đây cũng là điểm cuối của nhất văn.
Xung kích nhị văn.
Lăng Hàn ăn Sinh Mệnh bảo quả, sau đó dẫn động cấp độ sinh mệnh nhảy vọt.
Độ khó của nhị văn nằm ở chỗ phải “vẽ” minh văn.
Minh văn đầu tiên là trời ban, cái thứ hai phải do mình phác họa, cho nên có thể cải biến, trên lý luận, minh văn của mỗi người càng về sau sẽ càng cường đại.
Lăng Hàn lựa chọn vẽ minh văn lên lá gan, hắn muốn làm rất đơn giản, chính là dùng sinh mệnh nguyên lực làm mực, dùng khí làm bút vẽ lên lá gan.
Đương nhiên hắn cũng tham chiếu minh văn đầu tiên, mặc dù chỉ là một chữ “nhất” đơn giản, nhưng bởi vì số lượng hoa văn nhiều hơn trăm vạn, cho nên nó có được uy lực không cách nào tưởng tượng nổi.
Từ đơn giản đến phức tạp, dung hợp hoàn mỹ cả hai với nhau.
Bởi vậy, Lăng Hàn quyết định lại vẽ một chữ “nhất” khác, nhưng lần này hắn sẽ khắc nhiều hoa văn hơn.
Cấp độ sinh mệnh tăng lên có hạn, Lăng Hàn nhất định phải hoàn thành trong thời gian ngắn, bằng không đợi quá trình này kết thúc, minh văn sẽ định hình, đến lúc đó không thể vẽ thêm.
Một đường, một đường, một đường, Lăng Hàn không ngừng chồng hoa văn lên nhau, hắn vừa đếm thầm trong lòng, vừa thôi động cấp độ sinh mệnh tăng lên.
Hắn không ngừng ăn Sinh Mệnh bảo quả, khắc họa hoa văn cần tiêu hao sinh mệnh bổn nguyên, nếu không có đủ Sinh Mệnh bảo quả chèo chống, hắn nhất định phải rút lấy sinh mệnh của mình bù vào.
Một vạn đạo, hai vạn đạo... Mười vạn đạo, hai mươi vạn đạo, nếu có người ngoài nhìn thấy nội tạng của hắn nhất định sẽ cho rằng Lăng Hàn không hề có tiến bộ, bởi vì minh văn từ đầu tới cuối chỉ có một chữ, hoàn toàn không có chút biến hóa nào.
Chỉ có Lăng Hàn mới biết, cho đến bây giờ, số lượng hoa văn của hắn đã tăng lên năm mươi bảy vạn đạo.
Bởi vì tất cả hoa văn trùng điệp với nhau, nhưng kỳ thật mỗi một đạo đều yếu ớt khác nhau, đó là lý giải về thiên địa đại đạo.
Dùng cảnh giới của Lăng Hàn bây giờ, kỳ thật hắn không có lý giải sâu như vậy, nhưng nhiều ngày qua hắn vẫn quan sát minh văn của mình, không biết cũng không sao, chỉ cần vẽ theo minh văn đầu tiên là đủ rồi.
Nhưng sau khi số lượng đạt tới một trăm vạn, tốc độ của Lăng Hàn đã chậm lại.