- Ba chiêu đánh bại ngươi?
Uông Vũ kinh ngạc, hắn nhíu mày, nói:
- Chẳng lẽ, đây là một cao thủ Tầm Bí cảnh?
- Lão đại, Tầm Bí cảnh trong Huyền Bắc quốc hoặc có chiến lực Tầm Bí cảnh đều đếm được trên đầu ngón tay.
Một tên nam tử trẻ tuổi nói, hắn tên là Bùi Vân Thư, từ trước đến nay tự chorằng mình là người đa mưu túc trí.
- Cho nên, từ đó có thể loại bỏ từng người.
- Không tệ.
Tăng Thụy Huyên gật đầu, nói:
- Trong các cao thủ võ đạo tại Huyền Bắc quốc, không vượt qua mười người có chiến lực Tầm Bí cảnh, cho nên rất dễ tìm.
- Ta cảm thấy có khả năng nhất chính là Hồng Thiên Bộ.
Phan Thái Hà nói.
Bùi Vân Thư gật đầu, nói:
- Mặc dù Hồng Thiên Bộ chỉ là Khai Khiếu cảnh, nhưng hắn là thiên tài nhị tinh, có được chiến lực Tầm Bí cảnh.
- Ở nơi lạc hậu này lại có thiên tài nhị tinh?
Tăng Thụy Huyên chấn kinh.
- Không sai.
Bùi Vân Thư nói:
- Căn cứ tư liệu ta sưu tập được, Hồng Thiên Bộ có thể chiến đấu vượt qua đại cảnh giới, đạt đến tiêu chuẩn thiên tài nhị tinh, thậm chí ta hoài nghi hắn nắm giữ thủ đoạn nào đó và đạt được chiến lực thiên tài tam tinh!
Lại một thanh niên ngắt lời, hắn tên là Hạng Đằng, cũng là một tên Tầm Bí cảnh:
- Mặc dù chúng ta thường xuyên được khen là thiên tài, nhưng có thể được gọi là thiên tài nhị tinh, số lượng ít như lông phượng sừng lân.
Uông Vũ gật đầu:
- Có thể vô địch cùng giai có thể xem là thiên tài nhất tinh, có thể chiến đấu vượt một đại cảnh giới chính là thiên tài nhị tinh, thể vượt một cái đại cảnh giới bất bại là thiên tài tam tinh, có thể vượt qua một đại cảnh giới mà vô địch, đó chính là thiên tài tứ tinh.
- Dù sao tại nơi này của chúng ta, thiên tài nhất tinh ít đến mức đáng thương, thiên tài nhị tinh có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Vân Thư, ngươi nói Hồng Thiên Bộ là thiên tài nhị tinh, thậm chí có khả năng là tam tinh?
Bùi Vân Thư chậm rãi gật đầu:
- Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng từ tư liệu ta thu thập được, việc này xác định không cần nghi ngờ. Hắn dừng một lúc và nói:
- Ta hoài nghi nơi này còn có thiên tài tứ tinh..
Tăng Thụy Huyên sững sờ, sau đó bật cười:
- Bùi Vân Thư, ngươi nói đùa sao? Cho dù tinh không rộng lớn, thiên tài tứ tinh hiếm như lông phượng sừng lân, chỉ có Thánh tử và Thánh nữ trong đại giáo mới có thể đạt tới.
- Tại vùng đất man hoang này xuất hiện thiên tài tam tinh và thiên tài tứ tinh, ngươi không cảm thấy lời này rất buồn cười hay sao?
Hạng Đằng cười nói.
Bùi Vân Thư không tức giận, hắn nói:
- Các ngươi có biết, ta nói người có khả năng là thiên tài tứ tinh kia, kẻ này vừa mới đạt được vị trí thứ nhất trong Sồ Long thí luyện, hắn chỉ đạt tới Cực Cốt cảnh.
- Lăng Hàn?
Uông Vũ lập tức nói.
- Không sai.
- Hừ, ta còn muốn tìm hắn.
Uông Vũ lộ ra vẻ mặt cao ngạo, nói:
- Bởi vì ta không tham gia Sồ Long thí luyện, tiểu tử này đã đạt được Sồ Long truyền thừa, vừa lúc ta có thể tìm hắn.
- Lão đại, ngươi muốn độc hưởng bí pháp sao?
Tăng Thụy Huyên cười nói.
Uông Vũ gõ bàn một cái, nói:
- Hiện tại chúng ta là người một nhà, đương nhiên là cùng hưởng.
Lúc đầu hắn không muốn nói như vậy, nhưng nhìn thần sắc khẩn trương của tất cả mọi người, biết mình không nhả ra thì liên minh sẽ tan rã.
Lúc này đám người mới hài lòng, sau đó đều cười cười.
- Đầu tiên không quản Sồ Long truyền thừa, dù sao hắn không chạy được.
Bùi Vân Thư nói:
- Hiện tại có người đánh lén chúng ta, đây là khiêu khích trần trụi, tuyệt đối không thể nhịn!
- Đúng thế, nhất định phải tìm ra người này.
- Ngoại trừ Hồng Thiên Bộ ra, ngoài ra còn có Đại hoàng tử, người này là Tiên Thiên thần thể, lại có tu vi Tầm Bí cảnh.
- Còn có Thất hoàng tử. Mặc dù hắn rất ít xuất hiện nhưng người này có niệm lực phi thường cường đại, đã đạt đến Tầm Bí cảnh.
- Tốt, bắt đầu từ ba kẻ này, chúng ta phải tìm ra hung thủ.
Những tên nhị thế tổ này không kiêng nể gì cả, lập tức đi tìm Hồng Thiên Bộ, Đại hoàng tử và Thất hoàng tử, từ đó đế đô sinh ra vô số sóng to gió lớn.
Các ngươi quá khoa trương rồi, đây chính là đế đô, không phải nhà của các ngươi, các ngươi muốn làm gì thì làm hay sao?
Với tư cách kẻ đầu têu, Lăng Hàn rất ung dung.
Hắn nhìn pháp khí không gian của Bạch Hoành Tài, bên trong trừ ba Sinh Mệnh bảo qua ra, còn có một tấm mặt nạ màu tím, thứ này có hiệu quả kinh người, cho dù dùng lợi khí chém cũng không phá hư.
Sau khi chủ động kích hoạt, nó có thể hình thành quang thuẫn màu tím bảo hộ đầu của mình vào trong..
Thứ này rất không tệ, có khả năng che giấu lại có tác dụng bảo hộ.
Ách, nếu Phan Thái Hà dùng mặt nạ này, hắn sẽ không bị gõ ám côn.
Đêm đó, Lăng Hàn tiếp tục xuất động, hắn cũng mặc kệ, chỉ cần cường giả Tiên Đồ không xuất hiện, hắn chính gặp được Tầm Bí cảnh cũng có thể thong dong thoát thân.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào người Tầm Bí cảnh trở xuống, tự nhiên mọi việc đều thuận lợi, liên tiếp năm ngày, tổng cộng có mười hai người bị hắn cướp sạch, mấy ngày sau, hắn làm càng ngày càng thuận tay, liên tục cướp vài người.
Đám người Uông Vũ tức giận không nhỏ, bọn họ cẩn thận điều tra qua mấy người Hồng Thiên Bộ, thậm chí còn giao thủ với ba người Bạch Hoành Tài cùng Hồng Thiên Bộ, về sau đã loại bỏ ba người này khỏi hiềm nghi.
Cũng không phải ba người này, vậy là ai?
Trong đế đô có ai có chiến lực Tầm Bí cảnh?
Đám người Uông Vũ không ngừng nghiên cứu, cho dù nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra kẻ nào.
Sau mười mấy ngày, Lăng Hàn đã dừng hành động, một là mục tiêu của hắn đã có kinh nghiệm, ban đêm đàng hoàng ở nhà mình, thứ hai, người không có bị cướp sạch càng ngày càng ít, phần lớn đều là Tầm Bí cảnh.
Mặc dù đám người Uông Vũ đang tìm người hiềm nghi có chiến lực Tầm Bí cảnh, Lăng Hàn lại biết, chiến lực của hắn không bước vào Tầm Bí cảnh, hắn sẽ ăn thua thiệt khi gặp đối thủ Tầm Bí cảnh.
Nhìn Sinh Mệnh bảo quả trong tay, hắn đã có gần hai mươi quả, hơn nữa cấp độ đều không thấp, không phải cấp bậc Khai Khiếu cảnh thì chính là cấp bậc Tầm Bí cảnh, đủ cho hắn đột phá Minh Văn.
Bởi vậy, Lăng Hàn tạm dừng hành động, hắn an tâm ở nhà.
Cướp đoạt trong nhiều ngày như thế, hắn trải qua rất nhiều chiến đấu, từ đó có hiệu quả ma luyện bản thân rất tốt, hắn bảo Nhị Oa cẩn thận kiểm tra chính mình một chút, tìm kiếm xem có nơi nào tiến hóa không hoàn mỹ hay không.
Sau đó dựa vào cơ sở vững chắc này, Lăng Hàn định xung kích Minh Văn.
Đây là cơ sở, không dính gì đến cảm ngộ, cho nên cơ sở vững chắc là có thể đột phá, từ đó không cần lo lắng căn cơ bất ổn.
Bành!
Hắn nghe tiếng nổ lớn, có người đạp cửa xông vào.
Kỳ quái, lần trước hắn cướp đoạt khắp nơi nhưng không người đến gây phiền toái, hiện tại hắn dự định thu tay lại, lại có người đánh tới cửa.
- Phụ thân, có người đánh tới cửa?
Đám tiểu hồ lô chạy tới, từng người rất tức giận và hưng phấn.
Rất lâu không có đánh nhau.
Đám này là phần tử hiếu chiến.
Lăng Hàn lắc đầu, hắn đi ra ngoài, vừa mới tới đại sảnh đã nhìn thấy năm người phá cửa xông vào, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
Hắn cảm thấy kỳ quái. bởi vì năm người này đều là “người bị hại”, hắn đã cướp đoạt tất cả.