Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3899: Đại Tri Chu




Khi còn sống những người này đã đạt đến độ caonhư thế nào đây?

A?

Hắn thấy một cỗ thi thể, rõ ràng là hình người, thế nhưng lại có một cái mặt lông xù, xấu xí, thực sự rất giống một Hầu Tử.

Người khỉ?

Hắn nghĩ tới Hầu ca, một suy nghĩkhông thể tin được bỗng nhiên xuất hiện.

Không phải Hầu ca cũng là tồn tại văn minhthế hệtrước đó chứ?

Trước đó, khi hắn mới tới Thiên Hải tinh, thọ nguyên của phàm nhân bất quá cũng chỉ hơn 100 năm, cho dù tu luyện có thành tựu thì thọ nguyên cũng chỉ là ngàn. Cho nên, hắn hoàn toàn không có liên tưởng Hầu ca đến văn minh thế hệ trước a.

Nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, Hầu ca có thể bị núi lớn chèn ép mà không chết, chuyện này cần thực lực cỡ nào cơ chứ?

Tầm Bí cảnh có thể làm được sao?

Cũng không, có thể là cường giảbên trêntiên đồ…

Như vậy chuyện Hầu ca từ văn minh thế hệ trước mà đến, hẳn là cũng có khả năng.

Lại nói, hiện tại bên trong từng bí cảnh có rất nhiều cường giả xuất hiện, dường như cũng có vô số quan hệ với văn minh thế hệ trước. Chuyện này càng là bằng chứng cho điểm này.

Nghĩ đến Hầu ca, trong lòngLăng Hàn không khỏi khẽ động, lấy ra một kiện y phục khoác lên trên thi thể người khỉ kia, phủ lên đầu của đối phương.

Trong lòng của hắn có một cỗ hàn ý, văn minh thế hệ trước đã xảy ra đại đồ sát, như vậy một màn này có thể lần nữa trình diễn hay không a?

Ài, vì sao mà hắn luôn đụng phải loại chuyện này cơ chứ?

Khi còn ở Hằng Thiên đại lục, năm tông đem toàn bộ sinh linh trên đại lục thành vật liệu, luyện chế Linh Đan, cách mỗi vạn năm sẽ mở luyện một lần, đồ diệt ức vạn sinh linh.

Nơi này... Dường như cũng nguy hiểmvạn phần a.

Không được, nhất định phải nhanh chóng tăng lên tu vi, nếu không, vạn nhất loạn thế lại đến, hắn lấy gì để bảo vệ mình đây?

Nếu như hắn bỏ mình, như vậy sinh linh trong ức vạn vị diện trong cơ thể hắn cũng phải chết theo hắn.

Hả?

Lăng Hàn nghiêng tai yên lặng lắng nghe, mặc dù nơi này quá mờ ảo không nhìn thấy rõ. Thế nhưng thính lực lại không có chịu ảnh hưởng.

Hắn đã nghe được động tĩnh, có cái gì đó đang nhanh chóng tới gần. Chỉ là còn ở xa ngoài mười trượng, bằng không hắn đã có thể nhìn thấy.

Vấn đề là, đã hắn không nhìn thấy đối phương, sao đối phương lại phát hiện ra hắn được chứ?

Thị lực trên hắn hay sao?

Phải biết rằng hắn phải phát động nhãn thuật mới có thể nhìn thấy khoảng cách mười trượng cực hạn, vậy tồn tại bí ẩn này cường đại tới cỡ nào cơ chứ?

Lăng Hàn đã chuẩn bị kỹ càng, hắn tùy thời có thể phát động Tuyệt Đối Công Bằng.

Rốt cục, thị lực của hắn đã bắt được một vệt bóng đen.

Hắn kinh ngạc, bởi vì đây cũng không phải là một con người, mà là một đầu nhền nhện.

Chỉ là, hình thể của con nhện này rất khổng lồ, có thể so sánh với một con nghé con, bằng không thì cũng không dùng từ đầu để hình dung.

Toàn thân con nhện này đen nhánh, tám cái chân như thương, một đường chạy vội, nhanh đến mức kinh người.

Lăng Hàn cũng buông lỏng, bởi vì hắn đã nhìn thấy rõ ràng, trên cơ thể của con nhện này có bốn đạo Minh Văn phát sáng.

Yêu thú tứ văn, không có gì phải sợ.

Nhưng vì sao yêu thú tứ văn có thể phát hiện ra hắn tồn tại ở địa phương xa như vậy cơ chứ?

Thứ nhất, khả năng là con nhện này có được thính giác hoặc là khứu giác kinh người. Thứ hai, khả năng nơi này có đầy tơ nhện, hắn bất tri bất giác chạm đến, cho nên mới lập tức kinh động đến đầu nhền nhện này.

Sưu sưu sưu, còn cách khoảng cách bảy tám trượng, nhền nhện đã bắt đầu phun ra tơ nhện, quấn quanh Lăng Hàn.

Đám tơ nhện này có tính dính cường đại, nếu như thật sự bị đụng tới, Lăng Hàn sẽ bị cuốn lấy, lực hành động sẽ bị ảnh hưởng cực lớn.

Lăng Hàn né tránh, sau đó lại đáp lễ một quyền, đánh ra lực lượng hóa thành thực chất. Một nắm đấm tỏa sáng lớn chừng một cái nồi nhỏ đánh về phía con nhện đen, phía trên còn có năng lượng tầng thứ cao Kim thuộc tính bao vây, càng tăng thêm lực phá hoại.

Phanh, nắm đấm đánh vào trên tơ nhện, không nghĩ tới tơ nhện này lại rất cứng cỏi, không ngờ lại không thể xuyên qua được. Thế nhưng bị chặn lạinhư thế, tốc độ tơ nhện xông lên cũng hoàn toàn hao hết, lập tức rơi xuống, bị con nhện đen kia thu về.

Lăng Hàn có chút giật mình, mặc dù một quyền này không phải là toàn lực ứng phó của hắn, thế nhưng cũng đủ để nghiền ép phần lớn Minh Văn cảnh, không nghĩ tới lại không thể ngăn chặn được đầu nhền nhện đen này.

Có chút lợi hại.

Đại Tri Chu phun tơ nhện tung tóe, sưu sưu sưu, nơi này hiện đầy tơ nhện màu trắng, giống như từng dây lụa quấn quanh, dùng tốc độ kinh người bện thành một cái lưới lớn.

Nó lại nhảy một cái, đã đi tới trên lưới nhện, phóng về phía Lăng Hàn.

Ở trên mạng nhện, tốc độ của nó càng tăng thêm.

Rất nhanh nó đã đi tới trước mặt của Lăng Hàn, một cái chân dài đâm tới Lăng Hàn, giống như là một cây mâu sắt hàn quang lạnh lẽo vậy.

Lăng Hàn thấy vậy xuất quyền nghênh tiếp, năng lượng kim loại tầng thứ cao quấn quanh ở trên nắm tay, hắn cũng muốn nhìn xem nắm đấm của ai cứng hơn.

Phanh!

Nắm đấm và chân của con nhện va chạm, tạo thành sóng xung kích rất lớn, chấn động tới mức làm cho cả con nhện và mạng nhện rung động.

Lăng Hàn cười ha ha, chiến ý sôi trào, song quyền liên tục vung vẩy, dùng quyền điên cuồng đánh.

Con nhện đen cũng rất mạnh mẽ, không nhường chút nào mà cùng liều mạng với Lăng Hàn.

Liên tiếp đấu mấy trăm kích, sau đó Lăng Hàn và nhền nhện đen đồng thời thu tay lại.

Trên nắm tay của Lăng Hàn có máu tươi nhỏ xuống, mà nhền nhện đen cũng không có tốt hơn chỗ nào, ngay cả chân nhện cũng có chút biến hình, cũng còn may là nó có tất cả tám cái chân, đủ để tái chiến.

- Có chút thực lực!

Chiến ý của Lăng Hàn nổi lên, nhào thân tiến lên, nói:

- Lại đến!

Hắn dùng tới Yêu Hầu quyền, bên trong một quyền đấm ra một đầu yêu hầu viễn cổ hiển hiện, tản mát ra lệ khí vô tận.

Tạo nghệ của hắn trên Yêu Hầu quyền càng ngày càng sâu.

Nhền nhện nghênh đón, thế nhưng Yêu Hầu quyền được phát động, lực lượng cao tới năm mươi tầng chồng chất lên, còn có tần suất công kích, uy lực này cường đại tới cỡ nào cơ chứ? Nhền nhện lập tức bị áp chế, liên tiếp lui lại, ngay cả con nhện cũng không chịu được lực quyền bá đạo của Lăng Hàn mà bị đập gãy từng cái chân.

Nhưng Lăng Hàn và nhền nhện cũng không có chú ý tới, cỗ thi thể người khỉ được Lăng Hàn che kín đầu bỗng nhiên mở hai mắt ra, bên trong là một mảnh trắng bệch, có ánh sáng xanh mơn mởn đang nhấp nháy.