Nếu nói ai giật mình nhất, vậy nhất định là Lưu Long.
Chẳng những giật mình, hơn nữa còn đỏ mặt.
Trước đó hắn nói ất là hời hợt, để Lăng Hàn đi theo hắn, hắn có thể nhẹ nhõm mang theo Lăng Hàn xông vào cửa lớn.
Kết quả thì sao?
Bởi vì giật mình, hắn thậm chí còn ngừng bước chân, cũng may một tên Minh Văn cảnh khác cũng bởi vì chấn kinh mà ngừng lại, bằng không nhất định hắn sẽ hỏng bét.
- Lão Dương!
Một tên Minh Văn cảnh khác kêu lên:
- Ngươi thế nào rồi?
Tên Minh Văn cảnh thứ nhất miễn cưỡng bò dậy:
- Lực lượng của tiểu tử này rất khủng bố, chính là một tên quái thai!
- Chúng ta liên thủ chiến hắn!
Hai tên cao thủ Minh Văn cảnh đồng thời thúc giục huyết khí sôi trào, giết tới chỗ Lăng Hàn.
Lăng Hàn phát động Phong Vân Phiêu, tìm kiếm nhịp đập công kích của hai người này, rất nhanh hắn đã hiểu rõ điểm mấu chốt, kế tiếp mới ra quyền nghênh đón.
Phát động tần suất công kích, từng chiêu của hắn cũng cứng rắn đối đầu với hai người.
Chỉ là sau mười mấy quyền, sắc mặt hai người ở phía đối diện kia đã đại biến.
Tại sao có thể có đối thủ biến thái như vậy chứ?
Rõ ràng lực lượng không bằng bọn hắn, thế nhưng sau một quyền lại là một quyền, giống như sóng dữ vậy.
Chỉ là như thế cũng thôi đi, mấu chốt là tiết tấu đánh ra của mỗi một quyền đều rất cổ quái, giống như có thể tăng phúc cho một quyền trước vậy, mạnh mẽ đánh tiêu lực lượng của chính mình.
Không, không chỉ là đơn giản làm tiêu tan như vậy, thậm chí còn có lực phản kích tới, khiến cho ngực bọn hắn đều sôi trào, cực kỳ khó chịu.
Tại sao có thể có dạng quái vật này cơ chứ?
- Lui!
Hai người nhìn nhau một cái, nhao nhao lui ra phía sau, bọn hắn không giải quyết được cũng không sao, không phải còn có sáu Khai Khiếu cảnh hay sao?
Lăng Hàn rất mạnh, nhưng Minh Văn cảnh tuyệt đối chính là cực hạn, tuyệt đối không có khả năng đột phá đến Khai Khiếu cảnh a.
- A?
Bên đám người ngăn cửa, một tên cường giả Khai Khiếu cảnh rời khỏi vòng chiến, đi tới chỗ Lăng Hàn, nói:
- Ngươi thật to gan, lại dám tiến vào vũng nước đục này?
Lăng Hàn cười ha hả, không quản có yếu tố Lưu Long hay không thì hắn sẽ xuất thủ, chỉ là sớm một chút hay muộn một chút mà thôi.
- Thì tính sao?
- Giết tên lớn lối như ngươi!
Tên cường giả Khai Khiếu cảnh kia trực tiếp xuất thủ, chộp về phía Lăng Hàn.
Vô cùng bá đạo!
Tâm niệm Lăng Hàn khẽ động, trận pháp lập tức được phát động.
Lập tức, tu vi của phần lớn người đều xuất hiện biến hóa, bị hạ xuống còn Cực Cốt cảnh.
Nói cách khác, người tu vi yếu nhất ở đây cũng là Cực Cốt cảnh.
Lăng Hàn ra quyền đáp trả, phanh, nơi thiết quyền đánh qua, đã nhìn thấy tên Khai Khiếu cảnh kia trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
- Chuyện gì đã xảy ra, sao tu vi ta lại đột nhiên bị hạ xuống Cực Cốt cảnh vậy chứ?
- Trời ạ, đây có chuyện gì xảy ra?
Tất cả mọi người là kinh hô, tại Võ Giả mà nói, tu vi chính là bọn hắn căn bản, nhưng đột nhiên ở giữa theo Minh Văn, thậm chí là Khai Khiếu cảnh gọt đến Cực Cốt đi, cái này khiến bọn hắn làm sao có thể không hoảng hốt?
- Không sao, đây cũng là một loại trận pháp nào đó, không phải là tu vi của chúng ta thực sự bị giảm sút.
Có người đã nhìn ra ngọn ngành.
Tất cả mọi người đều bình tĩnh trở lại, nhưng sau khi nhìn thấy tên Khai Khiếu cảnh kia bị đánh bay, chẳng ai có vẻ gì là kinh sợ nữa.
Sao tu vi của Lăng Hàn lại không có bị hạ thấp xuống, vẫn dữ dội như vậy chứ?
Chẳng lẽ?
Bọn hắn đều có một suy nghĩ khiến cho bọn hắn cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ Lăng Hàn vốn là Cực Cốt cảnh, cho nên chiến lực mới không bị ảnh hưởng một chút nào?
Lăng Hàn đã xuất thủ, há sẽ nhân từ nương tay. Phanh phanh phanh, chỉ thấy từng bóng người tựa như hóa thành bù nhìn bay múa ở trên bầu trời, những Khai Khiếu cảnh, Minh Văn cảnh ngăn ở cửa đều bị hắn vô tình diệt sát.
Ai muốn giết hắn, hắn sẽ giết kẻ đó, không có gì đáng để nói.
Mọi người đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía hắn, bất kể là Minh Văn cảnh hay là Khai Khiếu cảnh cũng không ngoại lệ.
Hiện tại ở nơi này Lăng Hàn là lớn nhất, hắn hoàn toàn có thực lực muốn giết ai thì sẽ giết kẻ đó.
Ánh mắt của Lăng Hàn đảo qua, cười nhạt một tiếng:
- Con người của ta từ trước đến nay ân oán rõ ràng, không chọc tới trên đầu ta, tự nhiên có thể bình an vô sự.
- Nói hay lắm!
Lưu Long dùng sức vỗ tay, nói:
- Huynh đệ, kết giao bằng hữu đi, tính tình này của ngươi thật sự rất là hợp khẩu vị của ta.
Lăng Hàn nhìn hắn một cái, nghĩ đến trước đó mặc dù gia hỏa này phách lối, thế nhưng cũng coi như là có điểm nghĩa khí, hắn mới gật đầu, nói:
- Ta gọi là Lăng Hàn.
- A, ngươi chính là Lăng Hàn?
Lưu Long kinh hô một tiếng, phủi tay, nói:
- Khó trách, ta nói không biết một mãnh nhân từ nơi nào xuất hiện, hóa ra ngươi chính là Lăng Hàn, trách không được lại mạnh mẽ như vậy!
Lăng Hàn chỉ cười một tiếng, hắn đi một vòng, thu hồi lại trận cơ, sau đó đi đến cửa lớn.
- Thiếu gia, có cần… hay không?
Một tên thủ hạ bu lại chỗ hắn, làm một cái động tác chém tay.
Hiện tại Lăng Hàn đã rút đi trận pháp, chiến lực mạnh hơn nữa thì tu vi cũng chỉ là Cực Cốt cảnh, tuyệt đối không có khả năng địch nổi Khai Khiếu.
- Cần em gái ngươi a!
Lưu Long trừng mắt liếc nhìn hắn, nói:
- Đó là bằng hữu của ta, không nghe bản thiếu mới vừa nói gì sao?
- Dạ, dạ.
Tên thủ hạ kia đập sai mông ngựa, bị mắng thế nhưng cũng không hề tức giận.
- Đi, đi theo.
Hắn phất phất tay, mang theo thủ hạ cũng đi vào cửa.
...
Sau cửa lớn là chín ngọn núi, đều cao vút trong mây, không nhìn thấy đỉnh núi, cho dù dùng tới nhãn thuật cũng không được.
Đi ngọn núi nào đây?
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, lập tức bước đi về phía ngọn núi ở giữa nhất kia.
Theo lý mà nói, Thiên Địa lấy cửu là cực, là lớn nhất, nhưng thứ chín thì tính như thế nào đây? Từ trái đếm đến phải, hay là từ phải đếm tới trái?
Cho nên, còn không bằng lấy một ngụ ý khác, đó chính là bên trong chín lấy năm, ý là Cửu Ngũ tôn.
Nói thật, Lăng Hàn cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, bởi vì ngọn núi thứ năm cách hắn gần nhất, như vậy hắn mới muốn đi tới ngọn thứ năm a.
Phía trước là bình nguyên mênh mông, khắp nơi đều có cỏ xanh không vượt qua mu bàn chân, nhìn không đồng nhất.
Nơi này rất là yên tĩnh, đại khái là bởi vì bị phong cấm quá lâu, cho nên cũng không có một ai.
Lăng Hàn thả bảy anh em hồ lô ra, rất nhanh đã đi tới dưới chân ngọn núi thứ năm.
Hắn cất bước mà đi, bước lên trên đường núi.