Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3887: Lục gia đánh tới (2)




- Nếu như bọn hắn có thể đắc thủ, như vậy sẽ bớt đi một phen tay chân cho lão phu, nếu bọn họ không được. Như vậy tên oắt con kia cũng đã dùng hết Tuyệt Đối Công Bằng. Khi đó lão phu lại ra tay, dễ như trở bàn tay.

Nam tử trung niên giật mình, giơ ngón tay cái lên rồi nói:

- Cao, thật sự là cao!

Kim Tam Ngân cười không nói, thế nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ đắc ý.

...

Sau khi Lăng Hàn mở ra trận pháp cảnh giới hắn đã tiến vào Dưỡng Nguyên Hồ Lô nghỉ ngơi. Sau khi tích lũy một ngày, bên trong Dưỡng Nguyên Hồ Lô đã tràn ngập năng lượng thần bí, có thể làm tăng lên niệm lực của hắn.

Hắn yên lòng ngủ say, cho dù thực sự có người xông tới, như vậy trong thời gian ngắn cũng không có khả năng phát hiện ra sự tồn tại của Hồ Lô này.

Đến rạng sáng, lúc này Lăng Hàn đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn đã nhận được báo động, có người xâm nhập.

- Một hai ba bốn năm sáu.

Lăng Hàn đếm một chút, tất cả có sáu người.

Hắn lập tức ra khỏi hồ lồ, lúc này đã nhìn thấy bảy anh em hồ lô ngồi thẳng, mỗi một người đều tràn ngập tinh thần.

- Cha, có chín người tới, mười người, không, mười sáu người!

Nhị Oa lập tức nói, một bên khoa tay bắt đầu đếm ngón tay.

Lăng Hàn chỉ có thể im lặng, Nhị Oa cực kỳ thông minh, nhưng đếm lại quá tệ, rốt cuộc làm sao có thể trưởng thành được cơ chứ?

- Đi, đi ra xem những khách nhân không mời mà tới này một chút xem như thế nào.

Lăng Hàn mang theo bảy đứa trẻ ra ngoài, vừa vặn, sáu người kia cũng đang hướng về phương hướng của hắn mà đến. Dương như đã biết rõ nơi ở của Lăng Hàn, chẳng qua khi bọn hắn nhìn thấy bảy người Lăng Hàn ra đón, rõ ràng đã có chút kinh hãi.

Đây là tình huống như thế nào chứ?

Bọn hắn đến đánh lén, thế nhưng lại chạm mặt chính chủ nhân, chuyện này có điểm xấu hổ a.

- Tự mình đi ra cũng tốt, tránh cho chúng ta lãng phí thời gian đi tìm.

Một người nói, sáu người đều che mặt, chỉ là từ chiều cao mà phán đoán, người này cao thứ ba ở đây.

- Tản ra một chút, tiểu tử này có Tuyệt Đối Công Bằng, khu vực bao phủ ước chừng là phạm vi mười trượng.

Người cao thứ tư nói.

Quả nhiên sáu người đều tản ra, giữa lẫn nhau cách cực xa.

- Lăng Hàn, là ngươi giết Lục Hạo?

Người bịt mặt cao nhất quát.

Lăng Hàn kinh ngạc, đây không phải là người của Kim gia sao?

Hắn nghĩ nghĩ, lập tức giật mình, hóa ra đây mới là dụng ý mà Kim Tam Ngân chạy đến chỗ hắn.

Hắn cười một tiếng, cũng không tiếp tục giấu diếm, nói:

- Không sai, là ta giết.

- Thật to gan!

Sáu tên bịt mặt cùng quát lên, mặc dù Lục Hạo cũng không phải là đệ tử ưu tú nhất của Lục gia, thế nhưng cũng có thể đứng vào năm vị trí đầu a. Chết trong tay Lăng Hàn đương nhiên là một tổn thất rất lớn.

- Giết!

Người bịt mặt cao thứ ba là người đầu tiên xuất thủ, từ xa xa đấm ra một quyền, kình lực hóa thành một chùm sáng to chừng bằng đầu người, đánh tới chỗ của Lăng Hàn.

Khai Khiếu cảnh.

Lăng Hàn gật gật đầu, sau khi biết rõ thực lực của hắn, còn có Minh Văn cảnh nào tiến lên đánh với hắn một trận nữa chứ?

Hắn vội vàng né tránh, chiến lực Khai Khiếu cảnh đủ để diệt sát hắn.

Trong lòng hắn khẽ động, tinh thần lực lưu chuyển, lập tức, các trận cơ bố trí trong các ngõ ngách bị hắn dẫn động, năng lượng từ Ngọc tử bị rút ra, tiến tới dẫn động đại thế Thiên Địa.

- Tu vi của ta bị giảm bớt!

- Móa, sao tu vi ta cũng bị giảm bớt vậy?

- Ta cũng vậy!

Sáu người Lục gia đều là kinh hãi, mặc dù nói, bọn hắn đã xuất động sáu người, mục đích chính là muốn bức ra Hàn Tuyệt Đối Công Bằng của Lăng, chỉ cần trận pháp này vừa hết. Như vậy vô luận Lăng Hàn có được thiên phú yêu nghiệt tới cỡ nào thì cũng chỉ có một con đường chết.

Thế nhưng rõ ràng khoảng cách với Lăng Hàn còn hơn mười trượng, tại sao lại bị ảnh hưởng cơ chứ?

Lại nói, cho dù Lăng Hàn cởi Tuyệt Đối Công Bằng ra đặt ở một nơi nào đó, như vậy cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến một người mà thôi. Bọn hắn đã kéo giãn khoảng cách đủ xa a.

Cho nên, không nghĩ ra a!

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, nói:

- Các ngươi bị lão già Kim Tam Ngân hố rồi.

Bị chơi xấu?

Sáu người nhìn nhau, dường như có chút ngây ngốc.

Lăng Hàn lo lắng nói:

- Ta còn làm thịt Kim Thiếu Hoàng và Kim Thiểu Kiếm, lão già kia biết rất rõ ràng, nhưng lại không có tự mình ra tay. Hắn ta có ý định gì, các ngươi vẫn chưa rõ sao?

- Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì?

Người bịt mặt cao thứ hai kinh hô, hiển nhiên không có nghe lọt tai lời nói của Lăng Hàn.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:

- Ta cảm thấy khuyết điểm của trận pháp Tuyệt Đối Công Bằng này có rất nhiều, thời gian kéo dài ngắn, phạm vi bao phủ lại rất có hạn. Cho nên, ta đã cải tiến nó một chút.

Khi sử dụng, phạm vi bao phủ có thể lớn hơn?Hít, không phải thời gian kéo dài cũng sẽ thay đổi, trở nên dài hơn đó chứ?

Sáu người bịt mặt đều kinh hãi, nếu thật sự là như thế, vậy kế hoạch của bọn hắn đã sai lầm, sai rất lớn.

Gia hỏa này cũng quá biến thái a, rõ ràng chỉ có hai mươi tuổi, vì sao thiên phú võ đạo lại cao như vậy, thực lực mạnh như vậy chứ? Hết lần này tới lần khác lại còn là một vị Trận sư!

Ngươi còn có để cho người khác sống nữa hay không?

- Chỉ là, các ngươi cũng không cần lo lắng, người ta ghét nhất chính là người khác chơi ta. Cho nên, các ngươi đi trước một bước, không bao lâu nữa ta sẽ làm thịt lão già kia, tiễn hắn đi đoàn tụ cùng các ngươi.

Lăng Hàn nói.

- Đi!

Người bịt mặt cao nhất quyết định rất nhanh, hắn đã cảm giác được tu vi của mình đã bị giảm xuống tới ngũ cốt, chỉ sợ không phải là địch của Lăng Hàn.

Sưu sưu sưu, sáu người lập tức bay ra.

Bảy anh em hồ lô đều rất là phấn khởi, lập tức giết ra ngoài, vây khốn mấy người này lại.

Lăng Hàn tùy ý nói:

- Có phải con người của ta quá thiện lương, cho nên luôn có người muốn cưỡi lên trên đầu của ta hay không? Tốt a, hôm nay ta sẽ giết thống khoái, khiến cho người ta biết, người tiến vào địa bàn của ta cần phải trả giá bằng máu!

Phanh, hắn đấm ra một quyền, một tên người bịt mặt đã bị đánh nát đầu.

- Ồ, cha thật là tàn nhẫn!

- Hình ảnh quá bạo lực, sẽ dạy xấu trẻ con.

- Đáng thương cho tâm linh yếu đuối của chúng ta a!

Bảy đứa trẻ đều che mắt, thế nhưng khe hở giữa các ngón tay lại mở rộng, cái gì cũng đều nhìn thấy.

Bảy đứa trẻ này từ khi ra đời đã là người không ngại lớn chuyện.