Vừa vặn, Lăng Hàn vừa mới dùng qua Tuyệt Đối Công Bằng, người lại bị thương nặng, xuất thủ lúc này tuyệt đối là dễ dàng như trở bàn tay.
Lăng Hàn uống thuốc, thoa ngoài da, sau khi xử lý thương thế một chút rồi hắn nói:
- Bây giờ ta không có Tuyệt Đối Công Bằng uy hiếp, buổi tối hôm nay, những yêu ma quỷ quái kia sẽ xuất thủ với ta.
- Cha, người trốn vào bên trong Dưỡng Nguyên Hồ Lô đi, chúng con tìm một chỗ trốn trước.
Nhị Oa đề nghị.
Đại Oa thì trợn trắng mắt, nói:
- Sợ cái gì, tới một người chúng ta giết một người, đến hai chúng ta giết một đôi a!
- Đúng!
Tứ Oa gật đầu.
- Giết!
Ngũ Oa cũng gật đầu.
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Không, chúng ta đi một chỗ.
- Chỗ nào?
Bảy đứa trẻ cùng lên tiếng hỏi.
- Bích Tiêu công chúa.
Lăng Hàn cười nói.
Vì sao phải đi tới chỗ Bích Tiêu công chúa a?
Bởi vì Bích Tiêu công chúa chính là tồn tại Tầm Bí cảnh, mà tuổi còn trẻ đã có thể đạt tới loại độ cao này. Chiến lực của Bích Tiêu tuyệt đối rất kinh người. Cho nên, tiến vào phủ đệ của Bích Tiêu công chúa, trừ phi là cường giả tiên đồ xuất thủ, nếu không chỉ có phần nuốt hận mà thôi.
Như vậy, Bích Tiêu công chúa sex ra tay với Lăng Hàn sao?
Nàng sẽ có suy nghĩ như vậy, nhưng mà, nàng là Yêu tộc, nếu Lăng Hàn xảy ra chuyện ở trong phủ của nàng, như vậy lửa giận cc Trần Phong Viêm sao Yêu tộc có thể tiếp nhận được chứ?
Cho nên, không những Lăng Hàn không cần lo lắng tới Bích Tiêu công chúa sẽ ra tay với hắn, ngược lại còn có thể dùng đối phương xem như là bảo tiêu.
Lại nói, tiểu yêu tinh này luôn kéo cừu hận cho hắn, vì sao Lăng Hàn lại không thể đưa nàng ra làm lá chắn cơ chứ?
- Đi, đi ăn uống chùa.
Bảy đứa trẻ nghe xong đều phấn chấn, chuyện tốt như ăn uống chùa làm sao bọn chúng có thể bỏ lỡ được chứ.
Thế là, một nhóm tám người trùng trùng điệp điệp, cực kỳ rêu rao đi tới phủ của Bích Tiêu công chúa.
- Cái gì!
Bích Tiêu công chúa lấy làm kinh hãi, Lăng Hàn lại đến thăm chỗ ở của nàng sao?
Làm cái quỷ gì vậy chứ?
- Mời.
Nàng nghĩ ngợi một lúc, lại để cho người đi mời Lăng Hàn vào trong.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Hàn đã mang theo bảy đứa trẻ đi tới phòng khách.
- Lăng đại sư đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?
Công chúa Yêu tộc một bên thưởng thức trà, một bên cũng không ngẩng đầu lên mà nói, dường như đang biểu đạt việc chính mình không chào đón với Lăng Hàn.
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Chỉ giáo thì không dám nhận, chỉ là đã rất lâu rồi không nhìn thấy công chúa, rất là nhớ nhung, cho nên hôm nay chuyên tới để bái phỏng.
Lừa gạt quỷ a.
Đương nhiên Bích Tiêu công chúa sẽ không tin tưởng lời này, nàng nhìn cái ngực Lăng Hàn rõ ràng đang nhô lên cho nên lập tức hiểu ra:
- Ngươi đánh với Hồng Thiên Bộ một trận chịu trọng thương, lại đã dùng Tuyệt Đối Công Bằng, đang chờ khôi phục. Cho nên, hiện tại có lẽ dù là một Cực Cốt cảnh bình thường tới cũng có thể giết ngươi, bởi vậy, ngươi chạy đến chỗ ta để tị nạn a.
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Cực Cốt cảnh phổ thông vẫn không giết được ta, dù thế nào cũng phải là Minh Văn cảnh.
Bích Tiêu công chúa lập tức có một loại cảm giác sắp phát điên, trọng điểm của nàng cũng không phải cái này a.
Nàng hừ một tiếng:
- Ta tại sao phải giúp ngươi?
Lăng Hàn … A... một tiếng:
- Không phải ta và công chúa tình đầu ý hợp, không phải đoạn thời gian trước ngươi đều ngủ ở chỗ của ta hay sao?
- Nói bậy nói bạ!
Bích Tiêu công chúa quát một tiếng, thế nhưng suy nghĩ lại một chút, quả thực nàng đã tạo nên biểu hiện giả dối hai người cùng qua đêm một chỗ. Nàng dùng chuyện này để kích phát sát ý của chư vị hoàng tử đối với Lăng Hàn, không nghĩ tới bây giờ lại bị Lăng Hàn lợi dụng.
Đây coi như là mua dây buộc mình hay sao?
Mình tạo ra sát cơ cho Lăng Hàn, lại phải làm bảo tiêu cho đối phương, đây là chuyện nghẹn khuất tới cỡ nào chứ?
- Nuôi trẻ con không dễ, công chúa điện hạ, có cái gì ăn hay không? Cũng không cần đồ gì tốt, tùy tiện làm một chút thịt yêu thú là được rồi.
Lăng Hàn vừa cười vừa nói, hoàn toàn không khách khí.
Bích Tiêu công chúa tức giận đến mức phất tay áo mà đi, thế nhưng da mặt tám người Lăng Hàn lại rất dày, cứ ngồi như vậy, không có chút ý tứ dẹp đường hồi phủ chút nào.
Bọn hắn có thể không biết xấu hổ như vậy, thế nhưng Bích Tiêu công chúa lại không được, nàng vẫn sai người đưa cơm tối lên cho tám người.
Nhưng mà, đây chỉ là bắt đầu cơn ác mộng của nàng mà thôi.
- Ta nói này công chúa điện hạ, đã mời khách cũng không cần nhỏ mọn như vậy chứ, kiếm một ít thứ ăn được a.
Lăng Hàn kêu lên, hắn và bảy đứa trẻ đều là người biết ăn hàn, đồ ăn mà người bình thường có thể nhét no bụng một trận ở trong mắt bọn hắn chỉ có thể nói là vừa nhét kẽ răng được một chút mà thôi.
Bích Tiêu công chúa im lặng, nào có loại khách nào như thế chứ? Cũng quá không rụt rè a.
Nàng đành phải sai người đi chuẩn bị thức ăn đưa qua.
Đưa ba lần, rốt cục Lăng Hàn và mấy đứa trẻ mới ra vẻ đủ rồi, không cần đưa thêm thức ăn.
- Lăng đại sư, ngươi ăn cũng đã ăn, nghỉ ngơi cũng đã nghỉ ngơi, cũng nên trở về a?
Bích Tiêu công chúa cắn răng hỏi.
Thời gian: 00: 00: 12
Lăng Hàn thưởng thức trà một cái rồi khen:
- Trà ngon!
Đây là cố ý giả câm vờ điếc.
Bích Tiêu công chúa tức giận đến mức trừng mắt, trước đó khi nàng ỷ lại trong nhà Lăng Hàn tuyệt đối cũng không ngờ rằng chính mình cũng sẽ có một ngày bị Lăng Hàn làm như vậy lại.
Một thù trả một thù a.
Đôi mắt đẹp của nàng lập loè, đột nhiên đổi giận thành cười, nói:
- Nếu như Lăng đại sư chịu đầu nhập vào Yêu tộc ta, như vậy Bích Tiêu ta tất nhiên sẽ dùng hết toàn lực để bảo hộ ngươi.
Lăng Hàn ra vẻ kinh ngạc, nói:
- Bích Tiêu, lời này của ngươi khách khí rồi, quan hệ giữa chúng ta như thế nào chứ, còn cần phân chia như thế hay sao?
Chúng ta ngay cả một chút quan hệ cũng không có a!
Bích Tiêu công chúa có xúc động muốn giết người, thế nhưng Trần Phong Viêm lại giống như là một ngọn núi lớn chỉ có thể nhìn lên, vắt ngang ở trên đầu Yêu tộc. Khiến cho nàng căn bản không thể làm ra hành động quá phận, nếu không, không chỉ là chuyện của một cá nhân như nàng, mà rất có khả năng toàn bộ Yêu tộc sẽ vì sai lầm của nàng mà trả giá đắt.
Ghê tởm a, đối phương bất quá chỉ là một tên Cực Cốt cảnh nho nhỏ mà thôi.
Nàng cắn răng, nói:
- Đi sắp xếp phòng khách cho Lăng đại sư và mấy tiểu bằng hữu.
- Vâng, công chúa điện hạ.
Có người gật đầu.