Đây không phải là thứ udnfg để hộ thể phòng ngự sao, sao hiện tại lại giống như biến thành vũ khí vậy chứ.
Kim Chung phủ xuống đầu Hồng Thiên Bộ, nửa văn tự cổ tản mát ra khí tức trấn áp vạn cổ.
Tốc độ bao phủ xuống cũng không nhanh, nhưng cho dù ai có được tốc độ gấp mười lần vận tốc âm thanh cũng đừng hòng trốn được. Nguyên nhân là ở trên người nửa văn tự cổ này, khiến cho người ta căn bản không nhấc nổi suy nghĩ tránh né.
Hồng Thiên Bộ cười một tiếng, nói:
- Nếu thực sự là vị tiền bối này xuất thủ, như vậy ta chỉ có thể chờ bị nghiền nát mà thôi. Thế nhưng ngươi chỉ là Minh Văn cảnh, lực lượng mượn tới này lại có thể mạnh đến mức nào cơ chứ? Khai Khiếu a? Khi ta còn là Minh Văn cảnh đã có thể quét ngang tất cả Khai Khiếu, ở trước mặt ta, thứ này tính là cái gì chứ?
Hắn xuất chưởng, trong lòng bàn tay có một đoàn quang diễm chớp động, xuất thủ cực nhanh, không chờ mọi người nhìn thấy rõ ràng thì một chưởng này đã đặt ở trên Kim Chung.
Ba một cái, Kim Chung đã bị đánh rách.
Hít, cho dù là gia trì nửa văn tự cổ cũng như thế, chiến lực của Hồng Thiên Bộ này cũng quá kinh khủng a.
Lăng Hàn vận chuyển nhãn thuật, nắm bắt được dấu vết để lại, hắnc có chút chấn kinh, lại nhìn lại về phía Nhị Oa, có chút không thể tin được.
Nhị Oa gật đầu, nói:
- Đó chính là một con mắt!
- A, bên trên tay của người kia có một con mắt lớn a?
- Chẳng lẽ là Phá Đê tộc?
- Hai ay của Phá Đê tộc dài, rủ xuống chấm đất, không phải có dáng vẻ dài như vậy a.
- Kia là Lục nhãn tộc?
- Mặc dù mắt của Lục nhãn tộc có thể sinh trưởng ở từng bộ vị trên thân thể, nhưng toàn thân đều là màu lam, chỉ có con mắt là màu xanh, cũng không phải.
Các anh em hồ lô mở cuộc thảo luận, nhưng không có hình thành kết luận thống nhất gì cả.
Nhị Oa lắc đầu:
- Đó là con mắt của một hung thú Thái Cổ!
- Cái gì!
Sáu đứa trẻ còn lại cùng kinh hô kêu lên, trên năm khuôn mặt nhỏ nhắn đều hiện lên vẻ không thể tin, đương Lục Oa thì không tính.
- Hung thú Thái Cổ cao cao tại thượng cỡ nào a. Cho dù chết, hoặc là đi tinh không chi mộ, hoặc là tự thiêu thi thể, tuyệt đối không có khả năng để lại cho hậu nhân.
Đại Oa lắc đầu.
Nhị Oa thì bổ sung:
- Ta còn chứng kiến, trên ánh mắt kia có một đạo vết kiếm, bị thương rất sâu!
- Lão nhị, ý của ngươi là, có một đầu hung thú Thái Cổ bị cường giả chém bị thương, một con mắt cũng bị móc ra sao?
Tứ Oa kinh hô.
- Có thể đánh cho hung thú Thái Cổ trọng thương, tồn tại như vậy trong toàn bộ Tinh Vũ hẳn cũng không có mấy người a?
Ngũ Oa cũng hô to gọi nhỏ theo.
Nhị Oa gật đầu:
- Nếu không phải như thế, sao Khai Khiếu cảnh này lại có khả năng chưởng khống một con mắt của hung thú Thái Cổ cơ chứ? Đương nhiên là bởi vì con mắt đã thụ thương, mới có thể để cho hắn ta dung hợp a.
Ngay lúc mấy đứa trẻ nói chuyện, Hồng Thiên Bộ đã triển khai phản kích, không có văn tự cổ gia trì, thực lực của La Cẩm Đường cũng chỉ miễn cưỡng có thể so sánh được với Khai Khiếu cảnh sơ kỳ, hoàn toàn không phải là đối thủ của Hồng Thiên Bộ. Chỉ sau mấy chiêu, hắn đã bị đánh bại.
Không có một chút ngoài ý muốn nào.
- Ta thua.
La Cẩm Đường thở dài:
- Ta đã nghe qua đế đô có song kiêu, Hồng huynh chính là yêu nghiệt áp thiên, trước khi chưa chiến đấu tại hạ còn chưa tin. Thế nhưng sau trận chiến này, tại hạ đã tâm phục khẩu phục.
Hồng Thiên Bộ cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Lăng Hàn:
- Song kiêu? Ha ha, ai phong? Ai có tư cách đặt song song cùng với Hồng mỗ cơ chứ?
Hắn đột nhiên nhìn về phía Lăng Hàn nói:
- Lăng Hàn, ngươi cho rằng có thể đặt song song cùng Hồng mỗ hay sao?
Thanh âm sáng rõ, rõ ràng không phải quá vang dội, thế nhưng lại vang vọng trong trái tim của mỗi người.
Đây là một loại bá khí không có cách nào hình dung, ngươi xứng đặt song song cùng ta hay sao?
Phải biết rằng, trước đó Lăng Hàn nhiều lần đánh bại thiên tài Yêu tộc, thiên phú, thực lực đã được công nhận, cho nên mới có danh xưng đế đô song kiêu. Trước kia hắn chỉ là được xưng là Hồng Thiên Bộ thứ hai mà thôi.
Hiện tại, Hồng Thiên Bộ ở trước mặt mọi người chất vấn, Lăng Hàn xứng đặt song song cùng hắn sao?
Nên trả lời như thế nào a?
Nếu như trả lời là có, như vậy Hồng Thiên Bộ sẽ phát ra khiêu chiến, Lăng Hàn ứng chiến như thế nào đây? Hắn mạnh hơn đi chăng nữa thì sao có thể là đối thủ của Khai Khiếu cảnh cơ chứ?
Muốn Hồng Thiên Bộ tự phong tu vi?
Nói giỡn sao, ngươi đặt song song với ta, còn muốn ta áp chế tu vi sao?
Thế nhưng không thể im a, không quản là nguyên nhân gì, tóm lại không thể thừa nhận không bằng Hồng Thiên Bộ. Nếu không sau này không quản Lăng Hàn lấy được thành tựu lớn bao nhiêu thì một màn ngày hôm nay sẽ bị người ta nhớ kỹ. Nếu bị người ta nói ra, Hồng Thiên Bộ sẽ càng mạnh.
Đây là đang bức Lăng Hàn thoái vị a.
Lăng Hàn mỉm cười, Hồng Thiên Bộ quả nhiên là Hồng Thiên Bộ, rõ ràng là lấy lớn hiếp nhỏ, thế nhưng lại dùng một loại đại khí để che giấu, khiến cho người ta không tìm ra được điểm nào có thể chỉ trích.
Hắn nhảy xuống đất, nhanh chân đi về phía Hồng Thiên Bộ, đứng ở trước người đối phương mười trượng.
Gió thổi qua, góc áo của hai người đồng thời chấn động, phiêu dật tuyệt trần.
- Quả thực, cái danh xưng song kiêu này không thích hợp.
Lăng Hàn gật gật đầu.
Đám người nghe xong, đều nghĩ Lăng Hàn đã sợ hãi, tỏng lòng không khỏi lắc đầu.
- Cũng không thể trách hắn, Hồng Thiên Bộ đã bước vào Khai Khiếu cảnh, Lăng Hàn tuyệt đói không có khả năng là đối thủ của hắn, đây gọi là bo bo giữ mình.
- Đúng vậy, lui một bước trời cao biển rộng, giữ được núi xanh, không sợ không đốt củi a.
- Là không có củi đốt a đồ đần!
Không ít người đều đồng ý việc Lăng Hàn tạm thời nhường nhịn, đại trượng phu đương nhiên phải co được dãn được a.
Nhưng mà, câu nói tiếp theo của Lăng Hàn lại làm cho tất cả mọi người thiếu chút đã ngã sấp xuống.
- Sao ngươi xứng đặt song song với ta được chứ?
Sao ngươi lại xứng đặt song song cùng ta chứ?
Câu nói này, Lăng Hàn có thể nói với chín thành chín người trong đế đô. Dùng tu vi, thiên phú võ đạo của hắn, còn có thành tựu kiệt xuất trên Đan đạo, Trận đạo. Người có thể đặt song song cùng hắn quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay.