Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3870: Nhị cốt!




Lăng Hàn vội vàng ngồi xếp bằng xuống, đi thúc đẩy cỗ lực lượng này, tăng tốc quá trình cấp độ sinh mệnh tiến hóa.

Tạp tạp tạp, xương cốt của hắn vang rền, giống như rắn lột da vậy, lớp xương già nua nhanh chóng tróc ra, mà xương cốt mới xuất hiện thì hiện lên màu bạc nhàn nhạt, trình độ cứng cáp đã tăng lên rất nhiều.

BA~, BA~, BA~, ngày càng nhiều gông cùm xiềng xích bị đánh nát, cấp độ sinh mệnh tăng lên mạnh mẽ. Ngày càng có nhiều xương bị tróc ra, khiến cho màu sắc của xương cốt mới càng chuyển hóa về hướng màu bạc.

Khi xương cốt biến thành thuần màu bạc, đó chính là nhị biến.

Người bình thường xé một đạo gông cùm xiềng xích không sai biệt lắm là có thể bước qua một cảnh giới nhỏ. Nhiều nhất là hai đạo, thế nhưng Lăng Hàn hiện tại đã xé mở chín đạo gông cùm xiềng xích, xương cốt lại không có biến thành thuần màu bạc, cực kỳ kinh người.

Nhưng mà, lực lượng trong cơ thể hắn lại sắp hao hết.

Phải biết lần đột phá này cũng không phải là hắn tu đến đỉnh phong nhất cốt, mà là bị cưỡng ép tạo thành. Bây giờ không có ngoại lực trợ giúp, đương nhiên quá trình tiến hóa sẽ bị bỏ dở, hơn nữa, đột phá đến một nửa lại dừng lại, chuyện này tất nhiên sẽ tạo thành hậu quả cực kỳ ác liệt.

Trận linh nhìn thấy việc này ở trong mắt, hắn lần nữa duỗi ngón, lại đánh ra một vệt sáng tiến vào trong cơ thể của Lăng Hàn.

Lập tức, lực lượng cuồn cuộn lại dâng lên.

- Sao cơ sở của tiểu tử này lại hùng hậu như thế chứ, một đạo lực lượng của ta còn không có cách nào đẩy hắn lên tới nhị cốt a?

Hắn lẩm bẩm nói, cực kỳ nhân tính hóa.

Lăng Hàn thì nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục dẫn dắt lực lượng trong cơ thể thúc đẩy cấp độ sinh mệnh tăng lên.

Bên trong cỗ lực lượng này còn bao hàm khí tức sinh mệnh, dù cho tiến hóa rất là tấn mãnh thì cũng không có làm bị thương căn cơ của hắn.

Tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn vào, đây là cơ duyên mà Thánh Hoàng ban thưởng cho Lăng Hàn a.

Thế nhưng khi đối mặt với khiêu khích từ Tử Hồng tông, lại có ai dám đứng ra chứ?

Chỉ có Lăng Hàn.

Cho nên, người ta đạt được phần tạo hóa này đã bỏ ra cái giá cực lớn, thiếu chút đã bị một tên cường giả tiên đồ làm thịt a.

Sắc mặt chư vị hoàng tử thì rất là khó coi, bọn hắn đã nghĩ đến, mặc dù Trần Phong Viêm đang bế quan, thế nhưng cũng đã bố trí vẹn toàn. Chỉ là những người làm nhi tử như bọn hắn đều nhát gan, điều này cũng làm cho bọn hắn quý cái mạng mình, không muốn xông lên phía trước, kết quả thì tốt rồi, vô duyên vô cớ để cho một người ngoài được lợi.

Lại thêm quan hệ với Bích Tiêu công chúa, ánh mắt các hoàng tử nhìn về phía Lăng Hàn càng thêm bất thiện.

Cũng may còn có không ít hoàng tử thất thủ ở bên trong di tích cổ, không thì hiện tại số lượng ánh mắt cừu thị Lăng Hàn sẽ càng thêm nhiều.

Lăng Hàn thì lại không thèm để ý, hắn lợi dụng cỗ lực lượng này không ngừng xé tan gông cùm xiềng xích trong cơ thể, sau một tiếng hắn mới ngừng lại.

Nếu có người có thể nhìn thấu thân thể của hắn thì sẽ phát hiện ra xương cốt trong cơ thể hắn đã hoàn toàn biến thành màu trắng bạc.

Nhị cốt!

Lăng Hàn đứng dậy, phát hiện ra người trên quảng trường đã tản đi không ít, trận linh cũng biến mất không biết tung tích.

Bảy anh em hồ lô quay ở chung quanh bên cạnh hắn, sung làm hộ vệ, không cho bất cứ người nào tới gần.

Trên thực tế, có trận linh lên tiếng, hiện tại ai dám gây bất lợi cho Lăng Hàn cơ chứ?

- Đi.

Lăng Hàn nói.

- Ừm.

Bảy đứa trẻ đều là gật đầu, đương nhiên Lục Oa bị sự hoa lệ thu hút cho nên không chú ý.

Lăng Hàn rời đi, đương nhiên những người còn lại càng không có lý do để ngây ngốc ở đây nữa, không có người nào mà không tản đi.

- Thế Nguyên, ngươi cảm thấy Lăng Hàn này như thế nào?

Trong một góc có hai người, một già một trẻ, lão nhân khom lưng, có vẻ rất là tang thương, hắn hỏi người trẻ tuổi kia.

Người trẻ tuổi nghĩ nghĩ, nói:

- Nếu như hắn dùng Thiên Văn ngọc, ta không phải là đối thủ của hắn. Nếu không, đánh nhau cùng cấp, tin rằng ta sẽ không thua.

Lão giả cười ha hả:

- Thiên Văn ngọc chính là bảo vật cấp bậc Nhị tinh, ngươi không thể địch nổi cũng là bình thường.

Người trẻ tuổi ngạo nghễ nói:

- Tam gia gia, Triệu gia chúng ta cũng nên xuất thế a?

- Chờ một chút, chờ một chút.

Lão giả nói:

- Đã đợi nhiều năm như vậy, còn thiếu một chút thời gian ấy hay sao?

- Hiện tại di tích cổ xuất thế chỉ là những môn phái nhỏ năm đó mà thôi. Nhiều nhất chỉ có tiên gốc Nhị tinh Tam tinh, dạng tiên gốc này Triệu gia ta cũng có. Chỉ là vì hoàn cảnh thiên địa cho nên luôn ở trong trạng thái hồi phục. Thế nhưng mấy ngày trước đây đã mọc ra mầm non, áp chế mấy ngàn năm này tự nhiên sẽ nghênh đón ra thời kỳ bộc phát kỳ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ kết xuất ra tiên quả.

- Đến lúc đó, ngươi và Mộ Tông đều là người được ưu tiên nhất để phục dụng Thực Tiên quả.

- Thế Tông, hiện tại cứ để cho những người này tranh đấu đến mức ngươi chết ta sống đi. Mà mục tiêu của Triệu gia chúng ta là tiên thụ!

- Người được mẫu thụ sẽ được thiên hạ!

Người trẻ tuổi tên là Triệu Thế Nguyên cung kính gật đầu, nói:

- Vâng, Tam gia gia.

- Chỉ là Lăng Hàn kia, ha ha, có tài đức gì mà được xưng là yêu nghiệt áp trời cơ chứ?

Lão giả cười lạnh, trong ánh mắt có sát ý lẫm liệt:

- Thế Nguyên, chờ thời cơ chín muồi, ngươi đi giết chết người này, về phần Hồng Thiên Bộ kia thì cứ giao cho Mộ Tông.

- Ta đã hiểu.

Triệu Thế Nguyên gật gật đầu, hắn nhìn nơi mà Lăng Hàn biến mất, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Thời gian: 00: 00: 00

Thôi Trấn Hải bị trận linh trấn áp, sau khi tin tức này truyền ra đã dẫn phát ra chấn động mạnh mẽ ở trong các di tích cổ.

Những cường giả tiên đồ thần bí xuất hiện kia không có người nào mà không sai phái người ra, cải trang thành người dùng đạo pháp tuyệt thế truyền thụ để làm mồi nhử, mê hoặc người khác làm bọn hắn tự đi bái vào làm môn hạ của của bọn hắn.

Chiêu này vô cùng hữu dụng, ai mà không muốn trở thành cường giả, cao cao tại thượng, bao quát chúng sinh cơ chứ?

Chỉ là các loại học viện trong đế đô rất khó để tiến vào, trước kia chỉ chiêu mộ quý tộc, hiện tại mặc dù đã bỏ hạn chế. Thế nhưng yêu cầu vẫn quá cao, ngăn một đám người ở bên ngoài cửa.

Hiện tại có cường giả tiên đồ khai tông lập phái, muốn truyền xuống đạo pháp tuyệt thế, ai mà không vui sướng cơ chứ?