Gương mặt Bích Tiêu công chúa không khỏi biến sắc. Tuy rằng nàng cũng là thế hệ thiên tài, nhưng Lăng Hàn chắc hẳn càng yêu nghiệt hơn. Trong cùng cảnh giới đánh một trận... Cho dù nàng có ưu thế về cảnh giới nhỏ, chắc hẳn cũng sẽ bị Lăng Hàn trấn áp.
Vũ Văn Hống đã chứng minh điểm này.
Nàng trăm tính vạn tính, lại trăm triệu lần không ngờ rằng Lăng Hàn sẽ bí quá hoá liều.
- Ngươi không dám!
Nàng cắn răng nói.
- Có gì không dám?
Lăng Hàn thờ ơ nói.
- Chính nàng cũng nói, ta ngăn cản một đợt công kích của những hoàng tử kia, nhưng không ngăn cản được đợt thứ hai, đợt thứ ba. Tóm lại sẽ bị giết chết, vậy ta làm sao không liều mạng đánh một trận?
Cái này!
Bích Tiêu công chúa cảm thấy mình đúng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Trước đó những lời dùng để uy hiếp Lăng Hàn, hiện tại trái lại đều sử dụng ở trên người mình.
Đây là báo ứng sao?
Nhưng tới cũng quá nhanh đi.
Nàng không có lời nào chống đỡ. Quả thật, ngay cả mạng cũng sắp không bảo vệ nổi, như vậy sợ gì đánh một trận?
- Được, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ không trở lại nữa!
Bích Tiêu công chúa cầm được thì cũng buông được.
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Ta thay đổi chủ ý. Công chúa điện hạ xinh đẹp mê người như vậy, ta cảm thấy vẫn thu làm nha đầu thông phòng tương đối tốt hơn. Buổi tối ngủ có người ôm, còn có thể kiêm chức bảo tiêu. Đúng, không tệ.
Không tệ em gái ngươi ấy.
Cho dù là Bích Tiêu công chúa cũng muốn chửi lớn. Nhưng nàng lại là công chúa, công chúa đấy!
Nàng cứng rắn kìm chế cơn tức xuống, nói:
- Giới hạn cao nhất của tuyệt đối công bằng là Tầm Bí Cảnh. Đối với ta chưa chắc có thể phát huy ra tất cả hiệu quả. Trong vòng nửa giờ, ngươi muốn trấn áp ta hoàn toàn là chuyện không thể nào làm được.
- A, vậy nàng có thể thử xem.
Lăng Hàn mỉm cười nói, nhưng cũng không có dùng tuyệt đối công bằng.
Đây là uy hiếp. Chiến lược công dụng lớn hơn thực tế. Một khi dùng đến, vậy hai bên đều không có đường lui.
Bích Tiêu công chúa phát điên, nhưng không thể không cứng rắn áp chế sự kích động, nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Công chúa điện hạ có bảo quả các loại hay không? Con người của ta chính là ham ăn. Hơn nữa, ăn thịt người miệng ngắn, rất dễ đuổi đi.
Lăng Hàn cười nói.
Bích Tiêu công chúa thật muốn đấm một phát ở trên mặt Lăng Hàn. Nàng là tới uy hiếp Lăng Hàn. Kết quả, hiện tại ngược lại là nàng bị uy hiếp.
Nàng hít một hơi thật sâu, nói:
- Ta làm gì còn có bảo quả gì. Tất cả đều đã bị ngươi trộm mất!
Nói đến sự kiện bị trộm, nàng không nhịn được trừng mắt với Lăng Hàn. Không biết tiểu tử này có cầm nội y của mình làm vài chuyện xấu xa không thể cho ai biết hay không.
Lăng Hàn lộ ra vẻ mặt chính khí:
- Ta nói này công chúa điện hạ, cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung. Ta là hạng người gì, làm sao sẽ làm ra loại chuyện như vậy?
- Hì hì hì hì!
Bích Tiêu công chúa vẫn không nói gì thêm. Bảy nữ hài tử trước đó phá Lăng Hàn, đang nở nụ cười.
Bích Tiêu công chúa lại cười lạnh, không nói lời nào.
Lăng Hàn không thể làm gì khác hơn là thở dài. Người một nhà không thể ra lực.
Hắn suy nghĩ một chút, nói:
- Không có bảo quả, vậy chỉ có một biện pháp, ta tin tưởng công chúa điện hạ chắc hẳn nắm giữ không ít linh đồ? Ta cũng không có lòng tham, cho mười bộ tám bộ là có thể đuổi được ta.
Ngươi tại sao không đi chết đi!
Bích Tiêu công chúa nhìn Lăng Hàn, nàng trước đó thế nào lại không có phát hiện ra, Lăng Hàn không ngờ vô sỉ đến mức như vậy?
Linh đồ, ngươi tưởng là rau cải trắng sao? Lấy mười bộ tám bộ để bàn luận?
Chỉ có điều, nàng cũng biết lần này không bỏ ra chút máu là không có khả năng qua được cửa ải này. Nhân tộc này tuy rằng vô lại thì vô lại, nhưng trong ánh mắt đã có một sự ngoan độc, một loại kiên trì khiến cho nàng rung động.
- Một quyển linh đồ!
Nàng nói, cắn răng nghiến lợi.
Lăng Hàn nhìn sắc mặt, biết đây đã là cực hạn của Bích Tiêu công chúa. Hắn thấy chuyển biến tốt liền thu lại, nói:
- Được rồi, thì một môn linh đồ.
Bích Tiêu công chúa vung tay lên, liền có một cái ngọc giản bay về phía Lăng Hàn. Khi Lăng Hàn đưa tay đón lấy, nàng nhân cơ hội nhảy một cái, đã ra khỏi phòng khách, đứng ở trong sân.
Khoảng cách này liền vượt ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của tuyệt đối công bằng.
Lăng Hàn tiếp nhận ngọc giản, lấy thần thức đảo qua, không khỏi cười:
- Công chúa thực sự là người đáng tin.
Đây đúng là một môn linh đồ, dẫn động chính là năng lượng hỏa diễm. Về phần trình độ cao hay thấp tạm thời còn không biết.
Bích Tiêu công chúa không còn phẫn nộ, trái lại thản nhiên cười, nói:
- Lăng Hàn à Lăng Hàn, bản công chúa bây giờ thật sự thấy hứng thú đối với ngươi. Nếu như ngươi nếu có thể đánh ngã tất cả hoàng tử, bản công chúa cũng không phải không thể suy tính tới ngươi.
Nàng bay lên, thân hình di chuyển. Tốc độ của Tầm Bí Cảnh kinh người tới mức nào, trong nháy mắt nàng lại biến mất.
A!
Lăng Hàn nghiến răng nghiến lợi. Thật không nghĩ tới công chúa yêu tộc này lại còn có tiềm chất yêu tinh. Câu nói sau cùng nói xong hắn cũng có chút động lòng.
Hơn nữa, ngươi đi thì đi, chí ít dẫn theo xe ngựa của ngươi đi. Đặt ở cửa nhà bọn họ một đêm, đây không phải là bôi đen cho hắn sao?
Nhưng Bích Tiêu công chúa đã chạy, hắn căn bản không có cách nào uy hiếp được đối phương.
- Xem ra, tiểu nương da dày là muốn dồn ta vào chỗ chết.
Lăng Hàn thì thào.
- Đã như vậy, sau đó rơi vào trong tay của ta, hắc hắc!
- Phụ thân, ngươi muốn thế nào?
Đại Oa tò mò hỏi.
- Hắc hắc là có ý gì?
Nhị Oa cũng hỏi.
Bảy đứa trẻ hồ lô đều lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ. Mỗi người đều sử dụng ánh mắt ham học hỏi nhìn Lăng Hàn.
Cho dù da mặt Lăng Hàn có dày mấy đi nữa, vẫn hơi ửng đỏ, vội vàng chạy thoát thân.
Hắn trở lại trong phòng, bắt đầu nghiên cứu linh đồ mới có được.
Cái này khai thông chính là năng lượng hỏa diễm. Lăng Hàn tốn một chút thời gian nắm giữ, sau đó ý nghĩ thoáng động.
Ầm, nắm đấm của hắn lại xuất hiện hỏa diễm màu đỏ, thiêu đốt, đang sôi trào.
Đồng dạng là hỏa diễm đương nhiên cũng có phân chia ra mạnh yếu. Lăng Hàn đi so sánh với Tứ Oa một chút. Kết quả ngay cả một phần mười uy lực của người ta cũng không bằng. Sau khi Ngũ Oa phun ra một chút nước bọt, ngọn lửa này lại tắt.
Ai, linh đồ khai thông năng lượng cấp độ cao làm sao có thể so sánh được với thần thông trời sinh?