- Vô tri ngu xuẩn, tự mình đâm đầu vào chỗ chết!
Trần Thánh Kiệt cũng xì một tiếng.
Mấy hoàng tử này ai cũng từng chịu thiệt trong tay của Lăng Hàn, hiện tại cuối cùng có cơ hội, tất nhiên triển khai châm chọc khiêu khích.
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Trên đường đến gặp phải yêu tộc. Cổ đội trưởng vì bảo vệ ta, bất hạnh bị đánh thành trọng thương. Ta thật là cảm kích.
Ta nhổ vào, ngươi nói thành nghiện sao?
Cổ Hạng Minh vội vàng nhịn đau nói:
- Không phải như vậy, đây rõ ràng chính là... A!
Hắn kêu thảm một tiếng, đã bị Lăng Hàn một cước đá ra khỏi đại điện.
- Lăng Hàn!
Hồng thái sư râu tóc đều dựng ngược. Tiểu tử này thực sự quá kiêu ngạo. Đám ngang nhiên ở ngay trước mặt hắn hành hung.
Lăng Hàn buông thõng tay, nói:
- Các vị đại nhân, các ngươi không phải tìm ta thương nghị chuyện yêu tộc sao? Ở trước uy hiếp của yêu tộc, còn cần lưu ý loại chuyện nhỏ này sao? Đại nhân, không thể không phân biệt chủ yếu và thứ yếu như vậy được.
Ta, dựa vào!
Nghe được câu này, Cổ Hạng Minh trực tiếp tức tới hôn mê bất tỉnh.
Hồng thái sư không tức giận tới mức choáng váng, nhưng cũng không có tốt hơn chỗ nào.
Ngươi đang ở điện nghị sự ngang nhiên động thủ, lại còn nói qua loa vài câu như vậy là xong sao?
Hắn vừa muốn nói chuyện, đã thấy thất hoàng tử duỗi một tay ra, nói:
- Quả thực, uy hiếp của yêu tộc vô cùng cấp bách. Hay là nói chính sự trước.
Hoành Thiên đại soái gật đầu, nói:
- Thất hoàng tử nói rất đúng.
Trong mắt hắn, loại người giống như Cổ Hạng Minh tất nhiên giống như một con kiến hôi. Lăng Hàn đá đạp đánh thì đã có sao? Ở dưới tiền đề yêu tộc xâm lấn, thật không đáng để nhắc tới.
Các đại soái khác cũng gật đầu. Bọn họ bận rộn như vậy, hiện tại thời gian lại cấp bách, cần phải lưu ý tới sự kiện của cấm vệ quân sao?
Thấy bốn đại soái, thất hoàng tử đều như vậy, Hồng thái sư nhất thời có loại cảm giác khó chịu muốn thổ huyết.
Làm sao có thể như vậy?
- Lăng Hàn, uy hiếp của yêu tộc ngươi cũng thấy đấy.
Tam hoàng tử mở miệng. Hắn cũng không có tâm tình đi để ý tới chuyện một cấm vệ quân nho nhỏ bị đánh,
- Ngươi cảm thấy phải làm gì?
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Đương nhiên chỉ có một chữ, đánh!
- Đánh?
Hồng thái sư cười lạnh.
- Ngươi biết yêu tộc có cường đại tới mức nào sao? Ngươi biết một khi khai chiến sẽ tạo thành thương vong nặng nề tới mức nào sao? Ngươi biết nếu chẳng may quốc thổ bị chiếm, lại sẽ làm cho bao nhiêu dân chúng vô tội phải hi sinh sao?
Lăng Hàn khinh bỉ liếc mắt nhìn Hồng thái sư, nói:
- Vậy theo ý tứ của Hồng đại nhân, nếu như ta mạnh hơn ngươi, ta đây muốn đánh con trai ngươi, ngươi lại ngoan ngoãn giao con trai ra để cho ta đánh sao?
Ngươi đang yên đang lành tán gẫu tới trên đầu ta làm gì?
Hồng thái sư sửng sốt. Nhưng không thể không nói ý tứ, hắn phải biểu đạt ra và lời Lăng Hàn hỏi ngược lại hắn là giống nhau.
A, chắc hẳn là chấp nhận số mệnh sao?
- Nào, Hồng đại nhân, tới đây chúng ta so chiêu một chút. Chờ ta đánh ch ngươi nằm xuống, sau đó ngươi phải nhớ, ta bảo ngươi đi về phía đông ngươi không thể đi về phía tây.
Lăng Hàn nhìn về phía Hồng thái sư ngoắc ngoắc ngón tay.
Hồng thái sư tức giận đến mức trong ngực phập phồng kịch liệt. Hắn vung mạnh tay áo, ngồi xuống:
- Bản tọa xem thường chấp nhặt với ngươi!
- Không dám sao?
Lăng Hàn cười nhạt nói.
- Ta đây là một Hoán Huyết Cảnh còn không khiếp sợ đánh một trận. Hồng đại nhân ngươi cũng không tránh khỏi quá kinh sợ? Thảo nào lại nói ra lời trước này. Ta biết ngươi nhát gan sợ phiền phức còn không được sao?
- Ngươi!
Hồng thái sư lại đứng lên, muốn nói gì đó.
Hai mắt hắn phun lửa:
- Ngươi muốn chết sao?
Tuy rằng Lăng Hàn vô cùng yêu nghiệt, nhưng hắn chính là tồn tại ngũ văn. Dù thế nào Lăng Hàn cũng không có thể đối kháng được.
- Được rồi, được rồi.
Dương Bách đi ra hoà giải.
- Đều là thần trong một điện, lại là đối đầu với kẻ địch mạnh, không nên mâu thuẫn nội bội!
- Vẫn là Dương đại nhân hợp lý.
Lăng Hàn lập tức nói.
Dựa vào, vậy ý của ngươi là ta không hợp lý?
Hồng thái sư lại bắt đầu phát điên. Người trẻ tuổi này trước sau đều có biện pháp dễ dàng khiến cho cơn giận của hắn tăng con.
- Lăng Hàn, yêu tộc chỉ muốn ngươi, nhưng ngươi sợ chết. Ngươi vì cái lợi của bản thân, liền muốn khiến cho binh lính của đế quốc chảy máu hi sinh cho ngươi sao?
Trần Kinh Nghiệp không nhịn được chen lời nói.
Thật ra ở trường hợp này hắn cũng không có quyền phát ngôn gì. Nhưng hắn lại làm sao có thể cam tâm nhìn thấy được Lăng Hàn chậm rãi nói, chủ đạo phương hướng?
Lăng Hàn cười ha ha:
- Là người đương nhiên sợ chết. Cho nên, chúng ta mới có thể tu luyện, khiến mình trở nên mạnh hơn, có thể nắm giữ vận mạng của mình. Nhưng ở trước mặt một số việc, cho dù là sợ chết cũng phải lên!
- Bát thập cửu điện hạ, nếu như yêu tộc lần này thực hiện được, tất nhiên sẽ cảm thấy tộc ta dễ bắt nạt. Vậy lần sau lại điểm danh phải ngài, không biết ngài có nguyện ý đứng ra hay không?
- Ta...
Trần Kinh Nghiệp vừa mở miệng, lại lập tức bị Lăng Hàn cắt ngang.
- Cho dù ngài có giác ngộ như vậy, yêu tộc này lại muốn những người khác thì sao?
Lăng Hàn tiếp tục nói.
- Chúng ta đây lại chắc hẳn là để cho yêu tộc ta cần ta cứ lấy sao?
- Có một số việc, ngay từ lúc đầu đã không thể nhượng bộ. Loại điểm mấu chốt, nguyên tắc này, một khi đã quyết định, lại tuyệt đối không thể dao động!
- Mặt khác, quân đội của chúng ta vì sao thành lập?
- Mục đích không phải khiến cho bọn họ hi sinh sao?
- Đó thật sự là khiến cho vô số binh sĩ chết trận ở sa trường phải hàm oan dưới cửu tuyền!
- Thiên chức của chiến sĩ lại là bảo vệ quốc dân, máu nhuộm sa trường, đến chết không hối hận!
Bốp bốp bốp.
Kim Cương đại soái đột nhiên vỗ tay nói:
- Nói rất đúng! Nói rất đúng! Lão tử dẫn binh, xem thường nhất chính là loại mềm trứng, sợ chiến tranh sợ chảy máu sợ chết còn làm binh sĩ cái gì?
- Hiên Viên Quân không khiếp sợ đánh một trận.
Hiên Viên đại soái thản nhiên nói.
- Thực Nguyệt Quân không khiếp sợ đánh một trận.
Thực Nguyệt đại soái bình tĩnh nói.
- Hoành Thiên Quân cũng không sợ hãi đánh một trận!
Hoành Thiên đại soái ngạo khí mười phần.
Bốn đại soái đều biểu lộ thái độ, không khiếp sợ đánh một trận.
Hồng thái sư sốt ruột. Hắn bận rộn nhiều ngày như vậy, bị Lăng Hàn nói mấy câu liền lật bàn?
- Khụ!
Tam hoàng tử hắng giọng một cái.