Mà nếu chẳng may đánh thua?
Huyền Bắc Quốc sẽ trở thành khu vui chơi cho yêu tộc. Tất cả nhân loại đều sẽ trở thành yêu tộc nô bộc thậm chí là khẩu phần lương thực.
Mà nếu quả thật chỉ là hi sinh một mình Lăng Hàn?
Không ít người lập tức đưa ra kiến nghị về phía triều đình, hi vọng Lăng Hàn có thể đứng ra, hi sinh cái tôi, thành toàn cho tập thể.
Những người này còn dùn lời lẽ chính nghĩa, nói bản nguyên của Lăng Hàn đã bị tổn hại, căn bản không có khả năng xông lên Cực Cốt Cảnh. Như vậy, hi sinh một Hoán Huyết Cảnh để có thể đổi lấy hòa bình, vì sao không làm?
Tại sao phải khiến cho hàng vạn hàng nghìn quân sĩ đi chảy máu đi hi sinh?
Bọn họ đều lấy đại nghĩa tạo áp lực về phía Lăng Hàn, muốn Lăng Hàn vì mọi người hi sinh chính mình.
Đương nhiên cũng có rất nhiều người đưa ra ý kiến phản đối. Đó chính là Lăng Hàn hiện tại lại là đan sư kiêm trận sư cấp tông sư. Cho dù bản nguyên bị hủy thì đã có sao? Căn bản không ảnh hưởng hắn tiếp tục yêu nghiệt.
Nếu như yêu tộc cũng nhìn trúng điểm ấy của Lăng Hàn, để cho hắn đi Việt triều truyền thụ trận pháp và đan đạo thì sao?
Cuối cùng lại là phái hiếu chiến. Bọn họ dâng thư lên, yêu cầu cùng yêu tộc khai chiến.
Thánh hoàng đang bế quan, không người nào có thể đi thông báo. Chuyện lớn này nên quyết định như thế nào liền rơi vào trên người Dương Bách nghị sự trưởng.
Giao, hay không giao?
Đó là một vấn đề.
Dương Bách vô cùng nhức đầu. Hắn chỉ cảm thấy Lăng Hàn thật đúng là một người chuyên gây họa. Chuyện giết chết thành chủ của đế quốc còn chưa hoàn toàn giải quyết xong, gia hỏa này lại có thể bị yêu tộc chú ý.
Ngươi không thể an phận một chút sao?
Dương Bách cũng không dễ dàng quyết định. Đây cũng không phải là chuyện đùa giỡn.
Nếu như giao người, vậy cũng có thể tránh được một cuộc chiến tranh. Nhưng danh vọng của Huyền Bắc Quốc tất nhiên sẽ giảm xuống đến đáy cốc. Hơn nữa yêu tộc nếm được ngon ngọt, sau đó tiếp tục uy hiếp thì sao? Nhưng nếu như không giao người, dưới huyết chiến tất nhiên sinh linh sẽ đồ thán.
... Trăm năm trước, thiên địa vừa thay đổi, xuất hiện rất nhiều yêu thú, đối với nhân loại tạo thành tai họa lớn. Đến lúc đó chí ít chế chín phần chín. Hiện tại ngay cả một phần mười cũng không có khôi phục lại, đã muốn đánh một trận huyết chiến?
Vậy không biết lại phải chết bao nhiêu người.
Quyết định này, Dương Bách cũng không dám dễ dàng đưa ra. Hắn lập tức liên hệ với bốn đại soái, các vị hoàng tử thứ hạng sát đầu, thương lượng, thảo luận.
Chỉ có điều, Lăng Hàn đã bị cấm rời khỏi học viện.
Ý tứ này rất rõ ràng, sợ nếu chẳng may làm ra quyết định giao người, Lăng Hàn chạy mất, giao không được.
Lăng Hàn cười lạnh. Nếu hắn thật sự muốn trốn đi, chỉ cần đi vào Dưỡng Nguyên hồ lô, lại để cho Lục Oa mang theo chạy là được. Ai có thể phát hiện?
Hắn ngược lại muốn xem thử kết quả cuối cùng là cái gì. Nếu như là giao người, vậy hắn liền lập tức rời đi. Nếu như ngược lại, như vậy hắn sẽ lưu lại cùng chống lại yêu tộc.
Bốn đại soái, các vị hoàng tử thứ hạng sát đầu đang vội vàng trở về, nhưng cần một chút thời gian. Ít nhất cũng phải bốn năm ngày. Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người nhảy nhót không ngừng, hoàn toàn không có một chút an phận nào, muốn hình thành áp lực dư luận, hình thành ý dân trước khi quyết định còn chưa có được đưa ra.
Ở thời kì đặc biệt này, những người từng kết oán với Lăng Hàn lại đặc biệt hưng phấn.
Ví dụ như đám hoàng tử ở sát sau giống như Trần Kinh Nghiệp, kêu gào rất tích cực, nóng lòng muốn giết chết Lăng Hàn, không ngừng chạy nhanh, thuyết phục, muốn nắm lấy cơ hội này giết chết Lăng Hàn.
Nếu không, chỉ sợ hoàng tử như bọn họ, muốn giết chết một người nắm giữ hai danh hiệu cấp tông sư vẫn khó như lên trời.
Trên thực tế, ngoại trừ danh vọng cá nhân đạt đến mức tận cùng như thánh hoàng, bị người cho rằng làm cái gì cũng đung ra, hoàng tử kế vị sau này, lại dám động tới đám nhân vật lớn giống như bốn đại soái, hội trưởng tổng hội đan sư sao?
Không tính là nguyên tắc lệch lạc, những người này chính là không ngã.
Cho nên, cơ hội này nhất định phải nắm lấy.
Không nên xem thường mấy hoàng tử này. Tuy rằng bọn họ không có khả năng kế thừa đế vị, nhưng dù sao cũng là con ruột của thánh hoàng, ai không cho bọn họ chút mặt mũi?
Hơn nữa trừ bọn họ ra, còn có Hồng thái sư cũng đang hoạt động.
Ngoài ra còn có đám hề nhảy nhót giống như là Phong Nhược Tiên, Hồ Dương, cũng có chút năng lượng nhỏ, không ngừng tuyên dương. Dần dần ở Đế Đô hình thành một loại dư luận.
... Biện pháp giải quyết tốt nhất, chính là Lăng Hàn tự mình hi sinh.
Ở dưới tình thế như vậy, những nhân vật quan trọng như bốn đại soái, nhị hoàng tử, tam hoàng tử v.v cũng đều trở lại Đế Đô. Lần này thật đúng là lớn chuyện. Yêu tộc rất có khả năng muốn đánh tới. Không ai có thể không đếm xỉa đến.
Làm đương sự, Lăng Hàn ngược lại rảnh rỗi. Hắn đã đưa ra quyết định, vậy không cần lại đi lo được lo mất.
Ban đêm.
Lăng Hàn đang luyện tập lực tinh thần. Điều này mặc dù không có công pháp gì có thể tu luyện, nhưng thông qua không ngừng tiêu hao, lại có thể chậm rãi lớn mạnh. Hiệu suất rất thấp, nhưng niệm lực quá quan trọng. Thấp cũng phải luyện.
Hắn đột nhiên ngừng lại, mở mắt ra. Thần ý của hắn bắt được một vị khách.
- Có kẻ trộm!
Nhị Oa đột nhiên kêu một tiếng.
- Ở đâu?
Các tiểu hài tử khác đều hỏi.
- Ở đây!
Nhị Oa chỉ.
Nhất thời, các đứa trẻ hồ lô đồng thời nhào ra ngoài.
Binh bốp bịch, một trận loạn đấu diễn ra.
- Cẩn thận một chút. Đây là lão bất tử Khai Khiếu Cảnh đỉnh phong!
- Tam Oa, ngươi không sợ đánh, qua chống đỡ.
- Ta phun lửa!
- Ta khạc nước!
Một mảnh lộn xộn. Các hài tử đối mặt với cường giả Khai Khiếu Cảnh không chỉ không kinh sợ, trái lại ý chí chiến đấu hiên ngang.
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Được rồi, dừng tay. Đây không phải là kẻ trộm.
Vừa nghe hắn nói như vậy, bảy hài tử cuối cùng mới ngừng tay, đều nhảy trở về.
- Khốn, buồn ngủ.
Thất Oa ngáp một cái, ngả đầu lại ngủ.
Một lão nhân từ trong bóng tối đi ra, nhe răng nhếch miệng, có vẻ khó nén được sự khiếp sợ.
Kim Tam Ngân, gia tộc ẩn thế.
Hắn không phải là chưa từng gặp cường giả Cực Cốt Cảnh. Nhưng mấy Cực Cốt Cảnh hai ba tuổi... điều này quá kinh người.
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Kim tiên sinh.
- Tiểu hữu mỗi lần đều có thể làm cho người ta có chút giật mình.
Kim Tam Ngân lắc đầu, đầy xúc động.
Lăng Hàn cười ha hả. Ai thấy đám đứa trẻ hồ lô đều sẽ giật mình.
- Kim tiên sinh tới là vì chuyện gì?
Hắn hỏi. Đối phương hiển nhiên không phải chỉ để đến thăm hắn.