Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Ngẩng đầu ba thước có thần linh. Bất kính đối với ta, cẩn thận bị lão thiên gia khiển trách.
- Hắc hắc, ngươi cho rằng mình là ai?
Một quan quân cười lạnh nói.
- Tưởng mình là học sinh học viện Đế Đô thì giỏi lắm sao? Ngươi chẳng qua là gặp may mắn. Đổi lại là trước đây, loại bình dân giống như ngươi căn bản không có tư cách tiến vào học viện!
Một gã quan quân khác cũng mở ra hình thức xem thường.
Lăng Hàn lắc đầu.
Vèo, vèo.
Lại là hai hòn đá nhỏ từ trong không trung bay về phía sau lưng hai quan quân.
Bịch bịch.
Ở dưới tốc độ nhanh chóng đẩy mạnh, lực trùng kích của hai hòn đá cường đại tới mức nào, nhất thời sinh đập cho hai quan quân này ngã nằm xuống.
Hai người kia không khỏi hoảng sợ. Rốt cuộc là ai đang ra tay với bọn họ?
Lăng Hàn tuyệt đối không có khả năng. Thứ nhất bọn họ là mặt đối mặt, làm sao có thể phát động công kích từ phía sau lưng? Thứ hai cũng không có thấy Lăng Hàn động thủ.
Lẽ nào, thật sự có quỷ?
Nếu không phải như vậy, làm thế nào giải thích được chuyện quỷ dị như vậy?
A!
Bọn họ hoảng sợ phát hiện, hai hòn đá trên mặt đất lại bay lên trong không trung, sau đó bắn về phía bọn họ.
Bịch bịch.
Hai người lại bị đập ngã. Hàm răng của ai đều rơi ra vài chiếc.
Nếu như là đám người Hiên Viên Định Quốc, vậy bọn họ nhất định sẽ đoán được, có đại sư lực tinh thần ở gần đấy, hơn nữa còn có thể lấy niệm lực dịch chuyển đồ vật. Nhưng theo hai quan quân này, những gì bọn họ biết được lại giới hạn, lại làm sao có thể hiểu nhiều như vậy?
Bọn họ khiếp sợ đến mức toàn thân run rẩy. Thứ vượt qua lẽ thường, theo bọn họ dĩ nhiên có liên quan tới thần quỷ.
- Ngươi, ngươi thấy được không?
Hai người nhìn về phía Lăng Hàn hỏi.
- Thấy cái gì?
Lăng Hàn giả vờ kinh ngạc.
- Hòn đá lớn như vậy bay lên, ngươi không thấy được sao?
Hai người kia sắp phát điên rồi.
- Hòn đá nào?
Lăng Hàn cảm thấy mình hành động vẫn tương đối đang ca tụng.
Thật có quỷ, tuyệt đối là có quỷ!
Nếu không, Lăng Hàn làm sao có thể không nhìn thấy được?
Hai người ngẩng đầu nhìn trời. Trên cao ba thước thật sự có thần linh sao?
- Đi thôi, còn ngây ra đấy làm cái gì?
Lăng Hàn nói, cất bước đi về phía trước.
Hai quan quân này đều nhe răng. Rốt cuộc là bọn họ đang áp giải Lăng Hàn, hay là Lăng Hàn đang áp giải bọn họ vậy?
Hai người thoáng sửng sốt một chút, mới đuổi theo Lăng Hàn đi.
Lại đi gần hai mươi phút, bọn họ đi tới thiên lao.
- Đứng lại!
Thiên lao đương nhiên có thủ vệ nghiêm ngặt. Có thể bị nhốt ở chỗ này đều không phải là hạng người vô danh. Không có chút thân phận địa vị muốn bị giam cũng không giam vào đến đây.
- Người tới người phương nào?
Một thủ vệ đi ra.
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- A, nhận lệnh của Hồng đại nhân, đưa người tới thiên lao.
Hồng thái sư?
Tên thủ vệ kia a một cái, nói:
- Người đâu?
- Chính là ta.
Lăng Hàn chỉ vào mình.
Thủ vệ kia thiếu chút nữa phun ra.
Ngươi? Nhìn bộ dáng này của ngươi dù thế nào cũng không giống như vào thiên lao. Làm gì có người nào trấn định như thế. Nhìn đi, hai quân sĩ phía sau sợ hãi rụt rè, hoàn toàn chính là dáng vẻ thủ hạ của ngươi.
Khả năng này là áp giải người của ngươi sao?
- Đừng có nói đùa.
Hắn nói.
Lăng Hàn cũng nghiêm mặt, nói:
- Ta không nói đùa.
- Sự thật đúng là như thế sao?
Thủ vệ kia nhìn về phía hai quan quân.
- Quả thực đúng là như vậy.
Hai quan quân này gật đầu. Nhưng bọn họ còn đang lo lắng về quỷ thần, rụt đầu rụt cổ lo lắng hãi hùng.
- Thủ dụ đâu?
Thủ vệ kia nói.
Một quan quân lấy ra lệnh dụ, đưa về phía thủ vệ.
Thủ vệ cẩn thận nhìn một lần, biểu tình trên mặt càng cổ quái. Thật sự đúng là, Lăng Hàn chính là người bị áp giải vào thiên lao. Nhưng vấn đề là, người nào gặp phải chuyện như vậy còn thoải mái, giống như đi nghỉ phép?
- Vậy làm một chút thủ tục trước đó.
Thủ vệ gật đầu.
Sau một hồi thủ tục, Lăng Hàn cũng bị chính thức được nhận vào trong thiên lao.
Chỉ có điều, thiên lao không giống với nhà giam bình thường. Người nơi này có khả năng ngày mai sẽ bị xử tử. Toàn tộc già trẻ cùng nhau chôn cùng, nhưng cũng có khả năng được thả ra ngay lập tức, thăng quan tiến tước.
Cho nên, đồ trên người Lăng Hàn cũng không bị mất. Nếu quả thật muốn tịch thu, vậy Lăng Hàn tuyệt đối sẽ phản kháng. Bởi vì đến lúc đó người ta đổi một hồ lô khác cho hắn, hắn tìm ai nói rõ lí lẽ?
Nhưng quang não của hắn lại bị lấy xuống, cấm hắn liên lạc cùng với bên ngoài.
Lăng Hàn không có vấn đề gì. Bởi vì Lục Oa vẫn đi theo hắn.
- Phụ thân, ta đi gọi đám người Đại Oa tới, chúng ta cùng nhau hủy đi cái thiên lao này, đập nát cái Đế Đô này!
Lục Oa hưng phấn nói. Đối với chuyện Lăng Hàn bị bắt giam, nàng không phẫn nộ, chỉ có hưng phấn run rẩy.
Dựa vào, những nữ hài tử này ở bên trong hồ lô rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, lại có thể bạo lực như vậy?
Lăng Hàn tuy rằng không nhìn thấy được biểu tình của Lục Oa lúc này, nhưng nhất định là hưng phấn tới mức mặt đỏ rần.
Ai, nuôi mấy hài tử như thế, áp lực cực lớn.
Hắn vội vàng nói:
- Không cần không cần. Ngươi bây giờ, không, ngươi ngày mai lần lượt đi tới tổng hội trận đạo và đan đạo, tìm hội trưởng, nhắn lại cho bọn họ.
- Không đánh nhau sao?
Lục Oa nhất thời thất vọng.
- Sau này có lúc sẽ để ngươi đánh.
Lăng Hàn chỉ có thể bảo đảm như thế.
Lúc này tinh thần Lục Oa mới nâng cao lên một lần nữa, bịch bịch bịch chạy đi.
Lăng Hàn bình tâm tĩnh khí. Hắn tin tưởng Hồng thái sư nhằm vào hắn, nhưng không đơn thuần là vì Vu Ích hay là Hồng Thái Sâm, mà là muốn giẫm hắn đến vạn kiếp bất phục. Cứ như vậy, tất nhiên không có khả năng lại uy hiếp được Hồng Thiên Bộ.
Hồng gia a hồng gia, vẫn không tránh được một hồi đấu tranh sao?
Lăng Hàn cười nhạt. Một đường đi tới, hắn từng sợ ai sao?
Ban đầu, hắn thật ra muốn cùng Hồng Thiên Bộ cạnh tranh công bằng một chút. Thiên tài như bọn họ, có đối thủ cường đại cạnh tranh mới có thể kích thích ý chí chiến đấu cường đại hơn. Bằng không những kẻ tầm thường, làm sao có thể thiêu đốt ý chí chiến đấu lên được?
Chỉ có điều, nếu như Hồng thái sư phá hỏng quy củ trước, vậy hắn lại cùng Hồng gia đấu một trận.
Chuyện Lăng Hàn bị đánh vào thiên lao rất nhanh lại được truyền bá ở trong phạm vi tương ứng. Giết chết thành chủ của đế quốc lại là tội danh cực lớn. Trước tiên phải trình lên chỗ của nghị sự trưởng Dương Bách. Sau đó tin đồn vừa khuếch tán, ở trong phạm vi nhị thế tổ của Đế Đô lại điên cuồng truyền bá.