Người mạnh như vậy, lại có thể cam tâm tình nguyện đợi ở trong hoàng cung làm một tên thái giám?
A, bệ hạ cũng quá anh minh thần võ.
Lăng Hàn cũng thật vất vả trở lại học viện. Hắn đóng cửa từ chối tiếp khách. Hắn cần chữa trị đạo cơ.
- Nhị Oa, ngươi có thể thấy được lão thái kia, à không, tu vi của Chu lão đầu kia hay không?
Lăng Hàn thuận miệng hỏi. Hắn cũng vô cùng hiếu kỳ đối với tu vi của Chu Kỳ.
Hắn thiếu chút nữa thốt ra một câu lão thái giám. Nhưng hắn suy nghĩ một chút, vẫn phải làm gương tốt, làm sao có thể nói ra từ thô tục?
- Lão thái giám kia là Tầm Bí Cảnh.
Nhị Oa đáp lại.
Lăng Hàn không khỏi thở dài. Hắn đã cố ý không nói ba từ lão thái giám, không nghĩ tới tiểu nha đầu này căn bản không cần hắn dạy hỏng.
Thật thất bại.
Hắn không thèm nghĩ tới vấn đề giáo dục mấy nữ hài tử này nữa. Thô tục thì thô tục. Chỉ cần vấn đề nguyên tắc không lay chuyển là được.
Kỳ quái, đường đường cường giả Tầm Bí Cảnh vì sao lại cam tâm làm một lão thái giám?
Ngươi xem, bốn đại soái, Hồng thái sư bọn họ uy phong bá đạo bao nhiêu. Vì sao Chu Kỳ đồng ý cam tâm che giấu danh tính, còn tự phế một "chân"?
Lăng Hàn lắc đầu, không thèm nghĩ nữa.
Tay hắn lấy ra bảo quả sinh mạng tiếp tục ăn vào, chữa trị đạo cơ.
Sau khi ăn liền bảy quả, Nhị Oa cuối cùng mới gật đầu, nói đạo cơ của hắn đã phục hồi như cũ.
Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm. Tóc bạc chỉ là ảnh hưởng dung mạo của hắn. Về điểm ấy hắn không quá quan tâm. Đạo cơ bị hao tổn đó mới là muốn chết, sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ tương lai của hắn.
Hắn vẫn còn có chút mệt mỏi. Hắn liền tiếp tục sử dụng bảo quả sinh mạng. Sau khi lại ăn vào năm quả, tinh khí thần của hắn cuối cùng khôi phục lại đỉnh phong.
Soi gương, chỉ thấy tóc hắn đã một lần nữa khôi phục lại thành màu đen, có một loại lưu quang chớp động, có vẻ cực kỳ thần võ.
Soái.
Lăng Hàn thoả mãn cười. Hắn chắc hẳn đã hoàn toàn khôi phục.
Nhị Oa làm kiểm tra cặn kẽ cho hắn, nói:
- Phụ thân, ngươi vẫn tổn hao năm chừng mười năm thọ nguyên. Đây là điều bảo quả sinh mạng cũng không thể chữa trị.
Lăng Hàn gật đầu. Tuy rằng hắn đúng lúc làm ra chữa trị, nhưng một cái bình đã bị vỡ, dù có dính lại thế nào đi nữa cũng không có khả năng giống như lúc hoàn mỹ.
Năm mươi năm... Hắn mất đi. Cùng lắm thì sau đó lại không đột phá như vậy nữa.
Mục tiêu kế tiếp chính là xông lên thất biến đỉnh phong, sau đó đột phá Cực Cốt, bước vào hành trình mới.
Đáng tiếc, hiện tại trong tay hắn chỉ có bảo quả sinh mạng. Các bảo quả khác đều đã ăn hết rồi. Hắn cũng chỉ có dựa vào đan dược và trận pháp tới tăng nhanh tốc độ tu hành.
Thật ra điều này cũng không tính là chậm. Nhưng Lăng Hàn đã thành thói quen với cách thức sử dụng thiên tài địa bảo nâng cao bay vọt. Trở lại tiết tấu sử dụng đan dược, trận pháp tăng thêm, tất nhiên sẽ cảm giác đẩy mạnh quá thong thả.
Thật ra như vậy cũng tốt. Tu luyện vốn nên tiến hành theo chất lượng.
- Phụ thân! Phụ thân!
Lục Oa chạy tới. Đương nhiên chỉ có tiếng không có hình.
- Thế nào?
Lăng Hàn hỏi.
- Thất Oa xuất thế!
Lục Oa nói.
Lăng Hàn lập tức đứng lên. Gia hỏa lười đến mức ngay cả xuất thế cũng chậm này... Rốt cuộc vẫn là xuất thế.
Hắn chạy đi nhìn, chỉ thấy cái hồ lô cuối cùng quả nhiên mở ra. Một tiểu hài tử bò ra. Nhưng mới leo đến phân nửa lại treo ở đó, nửa người trên thò ra ngoài, nửa người dưới lại còn đang ở trong hồ lô.
- Tình huống gì?
Lăng Hàn hỏi. Năm hài tử đều ở trong này.
- Lại đang ngủ.
Đại Oa bất đắc dĩ nói.
Ách, cái này cũng được?
Lăng Hàn tưởng tượng ra hình ảnh này, Thất Oa ra sức phá vỡ hồ lô, cuối cùng xuất thế. Nhưng sau khi bò phân nửa liền nghĩ, dù sao cũng đã xuất thế, còn có cái gì phải gấp, không bằng lại ngủ một giấc.
Sau đó, nàng quyết định lại bắt đầu ngủ.
Lăng Hàn có loại cảm giác muốn phát điên. Thất Oa này đến cùng lười biếng tới mức nào.
Hắn đi qua tóm lấy Thất Oa. Chỉ thấy nữ hài tử này cũng tinh mỹ, thuộc về bộ dạng để người ta nhìn một cái liền cam tâm tình nguyện móc tim móc phổi cho nàng.
Nhưng, lười cũng sắp thành bệnh nan y.
Bốp.
Hăng Hàn đánh một cái vào mông nàng.
A?
Hắn kinh ngạc phát hiện, một chưởng này đánh tới nhưng lực lượng lại bị hấp thu.
- Chỉ cần lực lượng không vượt quá cực hạn, Thất Oa đều có thể đủ hấp thu.
Nhị Oa giải thích.
- Năng lực chuyên dụng của người lười.
Tam Oa bình luận, vẫn cao ngạo lạnh lùng.
Lăng Hàn mỉm cười, để Thất Oa để xuống. Gia hỏa này lực lượng gì cũng có thể hấp thu, đúng là năng lực rất thực dụng của người lười. Gọi thế nào cũng không tỉnh.
Hắn dự định nghiên cứu một chút về trận pháp và đan dược cấp bậc tông sư. Hiện tại lực tinh thần đi tới, năng lực nguyên bộ cũng phải đuổi kịp.
Cốc cốc cốc.
Chỉ là cái mông của hắn còn không có ngồi nóng, cửa lớn lại bị gõ vang.
Ai vậy? Gõ cửa có cần vội vàng như vậy sao?
Hắn đi ra ngoài, mở rộng cửa. Chỉ thấy đứng ở cửa là hai quan quân mặc khôi giáp.
Tình huống gì vậy?
- Lăng Hàn?
Một quan quân hỏi.
- Không sai.
Lăng Hàn gật đầu.
- Theo chúng ta đi, Hồng thái sư triệu kiến.
Hai quan quân đều lộ ra thần sắc lãnh đạm thản nhiên, bộ dạng giải quyết việc chung.
Hồng thái sư triệu kiến?
- Suy nghĩ cái gì? Còn không mau đi theo chúng ta?
Thấy Lăng Hàn vẫn đang do dự, một quan quân nhất thời lộ ra biểu tình không kiên nhẫn.
Trong lòng Lăng Hàn lại không vui, nói:
- Ta là phạm nhân sao?
Một gã quan quân khác lại ngạo nghễ nói:
- Hồng thái sư triệu kiến, ngươi dám để cho đại nhân đợi lâu?
- Ha hả, Hồng thái sư triệu kiến, ta tất nhiên sẽ đi bái kiến.
Lăng Hàn thản nhiên nói.
- Nhưng ta lại không phải là phạm nhân, chẳng lẽ còn không thể chuẩn bị?
- Bớt nói nhảm, đi mau!
Một quan quân đưa tay chộp về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn lắc đầu. Người này khẳng định không biết thân phận cụ thể của mình, bằng không dứt khoát sẽ không làm như vậy.
Hắn chỉ là nhẹ nhàng phất một cái, tên quan quân kia liền bị đẩy lui.
- Ngươi lại dám tập kích người của thánh đế?
Tên quan quân kia vừa giận vừa thẹn. Lăng Hàn lại dám ra tay về phía hắn. Hắn lại hoàn toàn không phải là đối thủ.
- Động tay động chân, không đánh ngươi đã xem như tốt tính.
Lăng Hàn thản nhiên nói. Sau đó hắn gọi tiểu thị nữ qua. Sau khi dặn dò xong, hắn mới nhìn về phía hai quan quân này nói.
- Đi thôi.
Hai quan quân này đều bất mãn nhìn hắn. Người này cũng quá cao giá đi. Dám để cho bọn họ, dám để cho Hồng thái sư chờ lâu như vậy.