Có thể.
Hắn bắt đầu đột phá.
Ầm.
Thân thể vốn yên lặng lại bạo phát, ánh sáng giống như kim cương chói mắt phát ra. Nhưng theo thời gian trôi qua, ánh sáng lại đang trở nên ảm đạm, bình tĩnh lại.
Lăng Hàn lập tức cảm giác được sự suy yếu. Hắn liền vội vàng lấy ra Trường Hồng Quả ăn vào.
Vút vút vút.
Trong cơ thể hắn vang lên tiếng động giống như tiếng sấm. Đó là gông cùm xiềng xích đang bị xé nát.
Nhiều lần đột phá như vậy, trong lòng Lăng Hàn cũng có phần hiểu rõ. Gông cùm xiềng xích này càng bị phá vỡ nhiều, trình độ sinh mạng này nhảy vọt lại càng lớn.
Lấy kinh nghiệm của hắn, mỗi lần xé ra gông cùm xiềng xích đều là khoảng năm đạo, sau đó sẽ bình tĩnh lại, muốn chờ đợi một lần bạo phát khác. Mà Hoán Huyết Cảnh bình thường nhiều lắm xé ra hai đạo gông cùm xiềng xích, cho nên cần số lượng bảo quả sinh mạng lại ít vô cùng, một quả là đủ rồi.
Ví dụ như tiểu thị nữ, ví dụ như Liên Tuyết Dung. Hắn còn hỏi qua Hiên Viên Định Quốc. Gia hỏa này muốn lợi hại hơn một chút, thời gian vận khí tốt có thể đánh nát ba đạo gông cùm xiềng xích, bình thường lại chỉ là ̀ hai đạo.
Vì sao Lăng Hàn nắm giữ năng lực chiến đấu vượt cấp? Chính là bởi vì mỗi lần hắn đánh vỡ gông cùm xiềng xích số lượng nhiều hơn, trình độ sinh mạng tiến hóa vượt xa so với cùng giai.
Quả nhiên, sau khi năm đạo gông cùm xiềng xích bị đánh nát, Lăng Hàn trùng kích lần này cũng đạt tới kết thúc. Trường Hồng Quả còn lại ba quả.
Lục biến!
Lăng Hàn quan sát bên trong thân mình. Máu giống như kim cương đang phát triển về phía máu ban đầu. Nhưng thể hiện ra, lại giống như hắn còn không có đạt được ngũ biến đỉnh phong, cho nên huyết khí mới không phải hoàn toàn là màu kim cương.
Hắn thoả mãn cười. Theo lần này đột phá, chiến lực của hắn chắc hẳn miễn cưỡng có thể cùng một cường giả Minh Văn đánh vài cái.
Lăng Hàn vừa định đứng dậy. Nhưng đột nhiên, tế bào trong cơ thể lại trở nên vô cùng sống động.
Ầm.
Tế bào sinh động lại có thể lại đẩy mạnh trình độ sinh mạng tiến hóa, ở trong cơ thể Lăng Hàn nhấc lên sóng to gió lớn.
Tình huống gì vậy?
Lăng Hàn nhất thời kinh sợ. Một ý niệm hiện lên. Hắn không thể không tiếp tục.
Phải biết rằng, hắn vừa mới hoàn thành đột phá, hơn nữa còn phá tan cực hạn. Trình độ sinh mạng tuy rằng tăng lên, vừa vặn thân thể lại ở vào trạng thái rất suy yếu, đang cần đi điều tiết, chữa trị.
Nâng cao trình độ sinh mạng lại vô cùng mãnh liệt. Cho dù có bảo quả sinh mạng để tiêu hao, nhưng bản thân cũng không hoàn toàn không có một chút nào bỏ ra nào.
Lại tiến hành một lần nữa nâng cao trình độ sinh mạng, điều này có thể mang đến tổn thương hay không?
Chỉ là trong nháy mắt mà thôi, Lăng Hàn liền quyết định, đột phá!
Hắn đã lục biến, lại tiến hành một lần trình độ sinh mạng bay vọt, đó chính là thất biến.
Thất biến?
Cho dù là Trần Phong Viêm cũng tự tin vô cùng nói, không có thất biến.
Lăng Hàn không biết tại sao mình có thể thất biến. Cũng có lẽ bởi vì hắn không giống người bình thường. Bởi vì không phải trong tế bào của ai cũng có mỗi một vị diện, ở vô số sinh linh.
Lần này biến hóa là từ tế bào phát động. Rất có khả năng có liên quan đến vị diện trong cơ thể hắn.
Hiện tại đột phá mặc dù có phiêu lưu không thể biết trước, nhưng một khi bỏ qua, nếu chẳng may lại không có cơ hội tiếp theo?
Khát vọng đối với thực lực vô cùng mãnh liệt, khiến cho Lăng Hàn không chút do dự làm ra lựa chọn.
Hắn lập tức ăn vào một viên Trường Hồng Quả, tiếp tục đẩy mạnh trình độ sinh mạng tiến hóa.
Loảng xoảng!
Trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm sét. Rõ ràng là trời nắng quang đãng, lại có tầng mây đen đột nhiên xuất hiện, lôi quang đan xen. Mơ hồ có thể thấy được có bóng người hiện lên. Có người khổng lồ màu vàng cao tới trăm trượng, có ma thần ba đầu sáu tay, có phật đà phát ra ánh sáng màu vàng.
Dị tượng như vậy bao phủ ở phía trên toàn bộ Đế Đô. Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Người bình thường ai cũng lạnh run. Lẽ nào đây là ông trời bất mãn sao?
Bằng không, làm gì có thể nhìn thấy được chư thiên thần phật?
- A, thiên địa làm sao có thể có dị tượng như vậy?
Đại Oa thì thào nói.
- Hình như có người phá tan giam cầm thiên địa.
Lục Oa tiếp lời nói.
- Ở địa phương đạo pháp xuống dốc này, sẽ có quái thai như vậy sao?
Đại Oa không có thể nào tin tưởng nổi.
Nhị Oa phát động đồng thuật, nhìn về phía bầu trời:
- Để cho ta tới truy đuổi bản nguyên!
Hiện tượng thiên địa kỳ lạ nhất định là vì người, vì chuyện sinh ra. Cho nên sẽ có quan hệ nhân quả mãnh liệt. Đồng thuật của nàng có thể nhìn thấu vô căn cứ, nhìn thẳng tới bản chất, cho nên có thể từ quả đuổi tới nhân, tìm được bản nguyên.
Những đứa trẻ hồ lô khác đều nhìn nàng. Cho dù là Tam Oa cao ngạo cũng hơi nghiêng đầu.
- Dựa vào!
Ban đầu Nhị Oa ngửa mặt nhìn thẳng lên trời, sau đó bất chợt bạo phát ra một câu thô tục.
- Động nữa?
Đại Oa hỏi.
- Yêu nghiệt kia là phụ thân!
Nhị Oa kinh ngạc kêu lên.
- Cái gì?
Các đứa trẻ hồ lô khác đều nhảy dựng lên.
Đại yêu quái này lại là phụ thân của các nàng?
- Nhưng phụ thân chỉ mới là Hoán Huyết Cảnh. Trước đó là ngũ biến đỉnh phong. Như vậy lần này xem như là phá tan cực hạn, cũng không quá lục biến mà thôi.
Lục Oa nói.
- Lục biến tuy rằng không tầm thường, nhưng từ xưa đến nay, thiên tài tu luyện ra sáu biến cũng không phải số ít. Lại không có nghe nói qua sẽ gây ra hiện tượng trời đất dị thường như vậy.
- Lão nhị, ngươi có phải đã nhìn nhầm hay không?
Đại Oa hoài nghi nói.
- Không có khả năng!
Nhị Oa vô cùng khẳng định, Nàng đối với đồng thuật của mình tràn ngập lòng tin.
- Bởi vì hắn là phụ thân!
Tam Oa nói, vẻ mặt đương nhiên.
Có thể làm phụ thân của nàng, có thể là người bình thường sao?
Ở chỗ sâu trong hoàng cung.
Một lão già mặc trang phục thái giám chậm rãi đi ra. Gương mặt hắn đầy nếp nhăn, cũng không biết bao nhiêu tuổi.
- Ai!
Hắn khe khẽ thở dài, ngửa đầu nhìn lên bầu trời. Hai mắt vốn nhắm chặt chợt mở ra, nhất thời hiện lên hai luồng sét đánh kinh người, hình như có thể cắt qua bầu trời u ám này.
- Thời buổi rối loạn!
Lão thái giám nói một câu.
- Thánh đế bế quan, lại đột nhiên xuất hiện nhiều chuyện như vậy. Không chỉ yêu tộc rục rịch, trời đất lại còn sinh ra dị tượng.
- Xem dị tượng này? A!
Lão thái giám phát ra tiếng kêu kinh ngạc, gương mặt nếp nhăn thoáng cái giãn ra, hiện ra một gương mặt không tính là anh tuấn, cũng tràn ngập khí phách.