Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3670: Chạy trối chết




Phải biết rằng, trước đây ngũ biến bị thua ở trong tay Hồng Thiên Bộ, đến nay vẫn là một trò cười cho mọi người. Tuy rằng Hồng Thiên Bộ hiện tại đã giống như mặt trời ban trưa, nhưng không có một người để mắt tới hắn.

Mình cũng không muốn làm người thứ hai!

Nhưng hắn còn có thể đại chiêu có thể lấy ra?

Lần này qua, chỉ là tới giẫm lên nhuệ khí của học viên mới một chút, lại thuận tiện thu vài tiểu đệ. Hắn tất nhiên không có khả năng chuẩn bị mang theo phù binh pháp khí gì cả. Bởi vậy, hiện tại hắn ngay cả con át chủ bài lật bàn cũng u không có.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Trong đầu Hồ Dương hoạt động nhanh chóng. Nhưng hắn lại nghĩ không ra bất kỳ chủ ý nào có thể chuyển bại thành thắng.

- Dừng tay!

Hắn quát lớn.

Nhưng Lăng Hàn làm sao có thể để ý đến hắn. Thân hình hắn nhẹ nhàng bay lượn. Hai tay huy động liên tục, tạo cho Hồ Dương áp lực cực lớn.

Tiểu tử này, thế nào một chút mặt mũi cũng không cho?

Hồ Dương hét lớn một tiếng, nói:

- Ngày hôm nay thân thể bản thiếu khó chịu. Sau này lại đánh với ngươi!

Hắn dùng hết huyết khí sôi trào. Cho nên, chỉ cần có thể một lần nữa bạo phát, muốn trấn áp Lăng Hàn đương nhiên là dễ như trở bàn tay.

Quân tử báo thù, ba ngày không muộn. Hn nữa, đánh tiếp nữa hắn có thể sẽ bị Lăng Hàn đánh đau. Hắn tin tưởng đối phương làm được chuyện như vậy.

Vèo.

Hắn xoay người chạy. Dưới vận tốc âm thanh bạo phát, trong nháy mắt hắn đã không thấy bóng dáng.

Chạy!

Người của Hồ Gia Bang đều trợn mắt há hốc mồm. Lão đại của bọn họ lại có thể vứt bỏ cuộc chiến chạy trốn.

Quá kỳ diệu. Phải biết rằng, đối thủ của hắn chỉ là một Thông Mạch Cản.

Người có quen biết Hồng Thiên Bộ sắc mặt lại biến đổi kịch liệt. Bọn họ nghĩ đến một khả năng. Có lẽ, trong học viện sắp xuất hiện một Hồng Thiên Bộ thứ hai, lấy thúng úp voi, khiến người ta chỉ có thể ngửa mặt nhìn mũi hắn.

Hàm răng Thác Bạt Thiên Hoang nghiến vào nhau, vang lên ken két, biểu tình rất dữ tợn.

Hắn bị Hồ Dương đánh bại dễ dàng. Lăng Hàn lại có thể đánh cho Hồ Dương chạy mất. Mặc dù là bởi vì Lăng Hàn sử dụng âm mưu, nhưng vẫn không thể phủ nhận giữa hai người chênh lệch cực lớn.

Ở trước mặt Lăng Hàn, hắn cũng xứng làm thiên tài sao?

Không, hắn không cam lòng. Hắn phải trở nên mạnh mẽ!

Nếu như ngũ biến không thể chiến thắng Lăng Hàn, vậy xông lên Cực Cốt Cảnh. Nếu như Cực Cốt Cảnh còn không được, vậy thì Minh Văn Cảnh. Hắn tin tưởng, chỉ cần chiếm ưu thế nghiền ép trên phương diện cảnh giới, không quan tâm chiến lực của Lăng Hàn trong cùng giai mạnh mẽ tới trình độ nào, chung quy cũng không địch nổi.

Hồ Dương vừa đi, người của Hồ Gia Bang sau một hồi sững sờ, tự nhiên cũng sẽ rời đi.

Ai còn dám chọc Lăng Hàn?

Lăng Hàn cũng không có thừa thắng truy kích. Hắn nhìn cũng không để tới Thác Bạt Thiên Hoang, mà đi tới bên cạnh Liên Tuyết Dung, nói:

- Liên kỳ chủ, ngươi không sao chứ?

- Hoàn hảo.

Liên Tuyết Dung gật đầu. Hồ Dương thấy nàng xinh đẹp tận xương, động tà niệm nào đó, tất nhiên không sẽ cam lòng tổn thương nặng nề tới nàng.

- Cám ơn ngươi, Lăng Hàn.

Nàng nghiêm nghị nói.

Thật sự không có nghĩ đến, lúc này mới qua bao lâu. Người trẻ tuổi trước đây nàng dẫn ra từ thâm sơn cùng cốc chân chính, đã phóng ra hào quang vô tận, thậm chí ném nàng ở phía sau.

Phải biết rằng, Lăng Hàn mới chỉ là Thông Mạch Cảnh. Nếu như hắn bước vào Hoán Huyết Cảnh, sẽ lại mạnh mẽ tới trình độ nào?

Lẽ nào, hắn thật có thể sánh vai với người kia, y phục màu trắng tung bay, không gì không làm được sao?

Tâm thần Liên Tuyết Dung có chút hoảng hốt. Trong lòng nàng vẫn có người, giống như thiên thần. Nhưng bây giờ người này đang trở nên ảm đạm. Dù sao, nàng cũng chỉ là từ phía xa liếc mắt nhìn tới. Phần nhiều chỉ từng nghe nói về truyền thuyết của hắn mà thôi. Không giống như Lăng Hàn, rõ ràng, vẫn ra mặt thay cho nàng.

- Liên kỳ chủ, nàng nghỉ ngơi thật tốt đi.

Lăng Hàn nói. Hắn phải tiếp tục luyện thể. Đây mới là chính sự.

Sau một ngày, chuyện Hồ Dương bị Lăng Hàn đánh cho chạy trối chết đã được truyền ra ở trong học viện. Nhất thời dẫn phát tới chấn động lớn.

Hồ Dương không có khả năng là ngũ biến bình thường. Hắn là thiên tài đã từng ở Thông Mạch Cảnh tu luyện đến cực hạn. Hắn còn tu luyện thể thuật. Bây giờ có được lực lượng cường đại gần ba trăm vạn cân. Nhưng hắn lại có thể thua ở trong tay Lăng Hàn.

A, điều này nghe sao quen thuộc như vậy?

Hồng Thiên Bộ!

Ở trong lòng tất cả mọi người lóe qua một bóng người. Đây là kỳ tích chỉ có Hồng Thiên Bộ có khả năng sáng tạo ra.

Lại một ngày, thanh danh của Lăng Hàn tăng cao. Hồ Dương lại giảm xuống đến đáy cốc.

Chỉ có điều, mấy bá chủ chân chính ở trong học viện còn đó. Lăng Hàn chỉ có thể tính là mới vừa quật khởi.

- Truyền đi thật thái quá. Cái gì mà Hồng Thiên Bộ thứ hai. Ha hả.

Hiên Viên Định Quốc cười nói. Hắn là con trai của Hiên Viên đại soái một trong bốn đại soái. Hiên Viên đại soái cũng là người duy nhất trong bốn đại soái lấy dòng họ làm phong hào.

Bên cạnh hắn, lại là một người trẻ tuổi đang đứng trang nghiêm. Nghe vậy hắn cũng cười nói:

- Hồ Dương tuy rằng không gọi được là cường giả đứng đầu, nhưng thực lực cũng không yếu. Có thể đánh hắn chạy, vậy sư đệ họ Lăng này ngược lại cũng có chút tài năng.

- Hơn nữa đặc biệt phúc hắc.

Hiên Viên Định Quốc cười to.

- Lại có thể khiến cho Hồ Dương bối rối, hao tổn cơ hội huyết khí sôi trào. Chuyện này mới thật sự là điểm khiến cho Hồ Dương cũng bị người ta chê cười cả đời.

Một người trẻ tuổi khác cũng nở nụ cười:

- May là không là cuộc chiến sinh tử. Bằng không Hồ Dương chết cũng sẽ để tiếng xấu muôn đời.

Hắn gọi là Bối Hòa Ca, là thủ hạ đắc lực của Hiên Viên Định Quốc. Lão gia tử Bối gia cũng là đại tướng dưới trướng của Hiên Viên đại soái, vũ dũng hơn người.

Hiên Viên Định Quốc gõ ngón tay một cái, nghiêm nét mặt nói:

- Chỉ có điều, Thông Mạch Cảnh có thể đánh cho Hoán Huyết ngũ biến phải chạy, bất luận thế nào, vị Lăng tiểu sư đệ này của chúng ta đều rất lợi hại, tiềm lực kinh người, đáng để bồi dưỡng.

- Ngươi xem trọng hắn?

Bối Hòa Ca hỏi.

- Ha hả, Hồng Thiên Bộ vô địch quá lâu. Nếu như xuất hiện một Hồng Thiên Bộ thứ hai, vậy không phải có chút thú vị sao?

Hiên Viên Định Quốc cười nói.

Bối Hòa Ca kinh ngạc:

- Vị tiểu sư đệ này của chúng ta tuy rằng đã biểu hiện ra thực lực cực kỳ yêu nghiệt. Nhưng Hồng Thiên Bộ chỉ có một!

Trên trời dưới đất, chỉ có một Hồng Thiên Bộ. Bởi vì thiên phú của hắn đã không thể sử dụng thiên tài, yêu nghiệt là có thể hình dung. Mà phải là ép thiên. Người như vậy khả năng chỉ có một.