A?
Lăng Hàn kinh ngạc, bởi vì Sói Hoang này nhào ra với tốc độ vượt xa so với bình thường.
Hắn vươn tay, áp chế lực lượng, thử lực lượng của con sói hoang này. Kết quả khiến cho hắn càng kinh ngạc hơn.
Lực lượng của con sói này đúng là kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi. Không ngờ đã tăng lên gần hai trăm cân.
Lẽ nào?
Lăng Hàn không khỏi chấn động kinh ngạc. Lẽ nào đây là lợi ích con sói này nhận được sau khi bị nhốt ở bên trong hồ lô màu xanh.
- Xem như nể tình ngươi lập công, tha cho ngươi một mạng.
Lăng Hàn giơ tay ném một cái, ném con sói hoang ra ngoài, dễ dàng, giống như đang ném một hòn đá nhỏ.
Con sói hoang nay tuy rằng hung tàn, nhưng bị lực lượng Lăng Hàn như vậy làm cho sợ hãi. Sau khi nó từ dưới đất bò dậy, lập tức cụp đuôi bỏ chạy.
- Hồ lô này, ngoại trừ có thể thu nạp vật phẩm, cũng có lợi đối với tu luyện sao?
Lăng Hàn thì thào.
- Con sói kia chỉ ở bên trong có nửa ngày, lực lượng lại tăng lên hai trăm cân. Quả thực là nghịch thiên.
- Có thể thu bản thân ta vào trong hay không?
Lăng Hàn thầm nghĩ.
- Chỉ có điều, nếu như ta tiến vào lại ra không được thì phải làm sao bây giờ?
- Hoán Tuyết cũng tu luyện ra tinh thần lực. Để cho nàng làm xem thử.
- Hoán Tuyết.
Hắn gọi nói.
- Thiếu gia.
Hoán Tuyết xoay đầu lại.
- Ta dạy cho nàng một việc.
Lăng Hàn cười nói.
Hắn nói cho Hoán Tuyết điều khiển hồ lô màu xanh thế nào. Sau khi Hoán Tuyết học được, nàng không khỏi kinh ngạc. Trên đời lại còn có đồ chơi tốt như vậy.
Tâm niệm Lăng Hàn thoáng động. Sau khi khai thông với hồ lô, một lực lượng bao quanh hắn. Hắn không phản kháng.
Vèo.
Thoáng cái, hắn liền tiến vào trong một không gian tối tăm.
Hắn sớm có sự chuẩn bị. Hắn khởi động công năng phát sáng của quang não. Nhất thời, toàn bộ không gian đều sáng trưng.
Không cần lo lắng vấn đề hít thở.
Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn. Thật ra đây cũng không phải là một thế giới hoàn toàn đóng kín. Hắn có thể nhìn thấy được phía trên có một lỗ. Trên nữa chính là tinh không.
Vậy hẳn là đỉnh của hồ lô, ở thời điểm rơi từ trên dây hồ lô xuống, lại có tồn tại một lỗ thủng này.
Chỉ có điều, lỗ thủng này vẫn nhỏ như lỗ kim, hoàn toàn không có khả năng khiến người ta bò ra ngoài.
Lăng Hàn tung người một cái, toàn thân leo ở trên vách, nghiên cứu cái lỗ kim này. Hắn phát hiện, cho dù là cọng tóc cũng không thể xuyên ra. Có một lực lượng thần bí đang ngăn cản.
Thậm chí, Lăng Hàn phát hiện ngay cả không khí cũng không có cách nào thông hành. Cái này hình như thủy tinh, không ngăn cách tầm mắt, lại ngăn cản tất cả những thứ khác.
Không khí này lại là đánh không ra?
Lăng Hàn kỳ quái. Lẽ nào bản thân hồ lô này sẽ "Hít thở"?
Thôi đi. Chỉ cần biết rằng ở bên trong sẽ không buồn chán tới chết. Hơn nữa cho dù đảo ngược hồ lô, cũng sẽ không có thứ gì rơi ra là đủ rồi.
Lăng Hàn ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển công pháp Hầu Ca. Nhất thời, hắn phát hiện có lực lượng thiên địa cảm ứng, bị hắn hấp thu, hóa thành bí lực.
Phải biết rằng, hiện tại không có khả năng là mặt trời ban đầu lên là lúc, có thể khai thông đến lực lượng thiên địa.
Là tác dụng của cái hồ lô này.
Hơn nữa, cho dù hắn không vận chuyển công pháp Hầu ca, chắc hẳn lực lượng này cũng sẽ tẩm bổ cho hắn, tăng lên bản chất sinh mệnh của hắn. Nếu không, lực lượng của con sói hoang kia dựa vào cái gì tăng lên hai trăm cân?
Lăng Hàn lộ ra sắc mặt vui mừng. Giá trị của cái hồ lô này vượt xa so với phạm trù pháp khí không gian.
Hiện tại, thử xem có thể ra ngoài hay không.
Lăng Hàn tâm niệm thoáng động. Ngay lập tức, hắn lại xuất hiện ở bên ngoài.
- Thiếu gia.
Hoán Tuyết kêu lên, trên mặt tràn ngập sự chấn động kinh ngạc.
Thật vậy.
Vèo một cái người không thấy.
Lại vèo một cái, người liền xuất hiện, quá thần kỳ.
- Vừa rồi, hồ lô không có gì thay đổi chứ?
Lăng Hàn hỏi.
- Không.
Hoán Tuyết lắc đầu.
Đây chính là duy nhất khuyết điểm. Không thể giống như cái tháp đen, thời gian chủ nhân tiến vào sẽ hóa thành hạt cải.
Cũng đúng. Hắn cũng không tính là chủ nhân của cái hồ lô này. Bây giờ chỉ là có được quyền sử dụng mà thôi.
Có thể lấy máu nhận chủ sao?
Lăng Hàn thử. Kết quả khiến cho hắn thất vọng.
Con heo nhỏ háo sắc nhìn qua, lộ ra vẻ khinh bỉ.
Thật là ngu ngốc. Đây chính là bảo vật trời sinh đất dưỡng, thuộc về thiên địa, làm sao có thể nhận chủ được?
Ngây ngô, ngốc nghếch, ngu xuẩn!
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, cũng lại đặt cái khuyết điểm này sáng một bên.
Hắn tìm một nơi tuyệt đối yên tĩnh, sau đó cùng Hoán Tuyết tiến vào hồ lô.
Có món bảo vật này, cũng không cần lo lắng vấn đề nghỉ ngơi ở đâu ngoài dã ngoại.
...
Không lâu sau khi hai nà Lăng Hàn hai người tiến vào hồ lô màu xanh.
Vèo.
Một bóng người lướt qua, xuất hiện ở nơi bọn họ quay heo trước đó.
Hồng Thiên Lượng.
Hắn nhìn kỹ đống lửa đã tắt, còn đưa tay sờ một chút.
- Đống lửa vẫn còn rất nóng. Cho nên, bọn họ tất nhiên vừa rời đi không lâu.
Hồng Thiên Lượng thì thào.
- Muộn thế này, bọn họ lại còn chạy đi? A, lẽ nào bọn họ biết ta ở phía sau truy kích, cho nên hoảng loạn mà rời đi?
- Hừ, cầm Dưỡng Nguyên Hồ Lô của ta, còn muốn chạy?
Hắn tiếp tục truy kích về phía trước đi, căn bản không có nghĩ đến chuyện tìm một vòng quanh đó.
Dĩ nhiên, cho dù hắn tìm cũng không có ích gì. Bởi vì Lăng Hàn đã đặt chiếc hồ lô màu xanh ở trên một cây đại thụ, có lá cây rậm rạp che phủ. Muốn ở trong một mảng lá cây rậm rạp như vậy tìm được, vậy xác suất cũng nhỏ đến đáng thương.
Lăng Hàn phát hiện, lực lượng thiên địa trong hồ lô màu xanh đang nhanh chóng giảm bớt.
Đây cũng không phải là lấy không hết?
Một đêm trôi qua. Hai người ra khỏi hồ lô. Bởi vì là ở trên cây, lúc bọn họ đi ra, thiếu chút nữa một bước đạp hụt ngã xuống.
Ừ, sau này phải tìm một nơi bằng phẳng một chút.
Lăng Hàn giắt chiếc hồ lô màu xanh ở bên hông, cùng Hoán Tuyết tiếp tục đi dạo ở bên trong núi.
Thuộc tính vận may của hắn tiếp tục phát huy tác dụng. Hình như trận pháp ở đây gặp phải hắn sẽ động kinh, diễn hóa ra yêu thú phát động công kích về phía hắn. Kết quả chỉ là cống hiến ra từng cục Hồng Vân Thạch.
Lăng Hàn có thể cảm giác được tinh tường, khí lực của hắn đang được nhanh chóng tăng cường.
Trước đó, bởi vì không có không gian pháp khí, hắn cũng không mang theo nguyên liệu thuốc tắm tiến vào. Sau khi khi lấy được hồ lô màu xanh, hắn vẫn còn đang hối hận. Bản thân không nên sợ phiền phức. Đáng lẽ phải mang hết đồ vật theo.