Sói hoang không chết, đang ở trong hồ lô không gian phát cuồng. Đột nhiên bị tiến vào một hoàn cảnh u tối đóng kín, nó tất nhiên không có cách nào tự khống chế được.
Lăng Hàn ném chút thịt heo rừng vào. Hắn muốn xem thử, không gian trong hồ lô có thể để cho vạt sống sinh tồn hay không.
Sau khi làm xong cái này, hắn lại không để ý tới nữa.
...
Sau khi hai người Lăng Hàn rời khỏi đó, chỉ thấy một bóng người đột nhiên lao tới.
Đây là một người trẻ tuổi, hai tay đặt ở sau lưng. Rõ ràng tuổi hắn không lớn lắm, lại tự có một uy thế khiếp người.
Hồng Thiên Lượng!
- Hẳn là nơi này. Theo tư liệu trong văn hiến, văn minh đời trước ta nhận được, ở đây hẳn phải có một gốc dây leo Dưỡng Nguyên Hồ Lô, tính toán thời gian, đã sớm phải kết ra hồ lô.
Hắn thì thào nói.
- Hồ lô này không chỉ bên trong tự hình thành không gian. Hơn nữa còn có thể tẩm bổ thân thể. Tuyệt không thể tả.
- Đây là tạo hóa lớn của ta. Có nó, ta cuối cùng có hy vọng đuổi kịp và vượt qua người kia.
Thời điểm nói đến người kia, trên mặt hắn lộ ra biểu tình vô cùng phức tạp. Có hâm mộ, có đố kị, có sùng bái, cũng có căm giận.
Tõm!
Hắn nhảy vào trong hồ lớn, tìm tòi.
Sau hơn một giờ, Hồng Thiên Lượng trồi lên mặt nước, vẻ mặt đầy u ám.
Hắn tìm được khối đá màu xanh kia, cũng thấy được dây leo hồ lô, nhưng không có phát hiện ra hồ lô treo ở phía trên.
Đây là có chuyện gì?
Chẳng lẽ có người nhanh chân đến trước, cướp đi vận mệnh vốn thuộc về hắn?
Nếu như đổi lại là thứ khác, nói không chừng hắn sẽ mỉm cười, tiêu sái rời đi. Nhưng lần này tuyệt đối không được.
Dưỡng Nguyên Hồ Lô lại liên quan tới việc hắn có thể vượt qua người kia hay không. Đây là bóng ma từ lúc hắn còn nhỏ tới nay, vẫn đặt ở trên đỉnh đầu hắn. Tuy rằng đó cũng là huynh chí thân của hắn.
Hắn lên bờ. Rất nhanh hắn lại ở bên bờ hồ đối diện phát hiện ra hài cốt của con rắn khổng lồ kia. Ngoài ra còn có bảy người đang nằm hãy còn hôn mê bất tỉnh.
Cát Thu Lĩnh ra tay cũng đủ ngoan độc. Đã qua cả một đêm, bảy người này lại còn không tỉnh.
- Hừ!
Hồng Thiên Lượng hừ khẽ một cái, phát ra khí tức dao động đáng sợ. Nhất thời, bảy người kia đồng thời mở mắt, tràn ngập sợ hãi.
- Hồng nhị thiếu!
Nhìn thấy được Hồng Thiên Lượng, bảy người vội vàng lăn lê bò càng, vùng dậy, cung kính hành lễ.
Hồng Thiên Lượng, bản thân chính là kỳ tài võ đạo, tương lai sau này không thể đo lường được. Gia gia của hắn còn là thái sư triều đại đương thời, quyền cao chức trọng.
Đương nhiên, khiến cho người khác kính nể, e sợ. Hơn nữa hắn còn là đệ đệ của người kia.
Hồng Thiên Lượng chậm rãi gật đầu, nói:
- Các ngươi là bị người đánh ngất xỉu?
- Một thiếu niên, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng thực lực rất cường đại.
Bảy người vội vàng trả lời. Bị Hồng Thiên Lượng nhìn chằm chằm, cho bọn họ cảm giác giống như là bị một con hung thú thời viễn cổ đang nhìn chằm chằm vào, khiến cho bọn họ sợ cũng muốn vỡ mật.
Loại cảm giác này quá bị đè nén, sẽ lưu lại bóng ma trong lòng.
- A, còn có một nữ nhân. Tuổi muốn lớn hơn một chút.
Có người nói bổ sung.
Hồng Thiên Lượng hít một hơi thật sâu, nói:
- Miêu tả bộ dáng của bọn họ cho ta nghe.
- Vâng vâng.
Đợi sau khi bảy người miêu tả dáng vẻ của Cát Thu Lĩnh và Hoán Tuyết xong, Hồng Thiên Lượng mở ra quang não, nói:
- Giúp ta điều tra hai người.
Hắn nói ra tướng mạo và trang phục của Cát Thu Lĩnh và Hoán Tuyết.
Theo lý thuyết, thời điểm tranh tài là cấm sử dụng quang não. Điều này cũng thuộc về hành vi gian lân. Nhưng ai bảo hắn lại là Hồng Thiên Lượng?
Một lúc sau, bên kia lại truyền qua tin tức.
Hồng Thiên Lượng chiếu ra hai tấm hình:
- Có phải là bọn họ hay không?
Bảy người kia đều kinh hãi. Nhanh như vậy lại tra ra được người đó. Thủ đoạn này cũng quá thông thiên.
- Đúng, chính là bọn họ!
- Cát Thu Lĩnh?
Hồng Thiên Lượng nhìn tư liệu của Cát Thu Lĩnh. Hoán Tuyết bị hắn không để ý tới. Đây chỉ là một nhân vật nhỏ mười một mạch,, thật sự không có khả năng giết được con rắn khổng lồ này.
- Mặc dù vị trí quan trọng đều bị cắt đứt, nhưng từ khí tức còn sót lại vẫn có thể đoán được, đây là một con yêu thú Hoán Huyết Cảnh.
- Cho dù Cát Thu Lĩnh đả thông tất cả ẩn mạch, lực lượng của hắn tối đa bốn mươi vạn cân. Cho nên, đây cũng là một con yêu thú Hoán Huyết nhất biến.
- Yêu thú Hoán Huyết Cảnh, Thông Mạch Cảnh bình thường đương nhiên không có khả năng trêu chọc. Cho nên, Dưỡng Nguyên Hồ Lô này tất nhiên là bị hắn lấy đi.
- Phải nhân lúc hắn còn không có biết rõ công dụng của Dưỡng Nguyên Hồ Lô tìm được hắn trước, thu hồi bảo vật. Bằng không tin tức lộ ra ngoài, vậy sẽ mang đến cho ta phiền phức cực lớn.
Hắn lại dùng quang não liên hệ, bảo người bên ngoài định vị chỗ của Cát Thu Lĩnh.
- Mọi người đều cho rằng ta là vì thu hoạch Hồng Vân Thạch mới áp chế tu vi, không đột phá, muốn tới tham gia lần sàng lọc này. Nhưng bọn họ lại không biết, ta tất nhiên cũng muốn Hồng Vân Thạch, nhưng so sánh xuống, Dưỡng Nguyên Hồ Lô mới là thứ ta thật sự để ý.
- Đồ mà Hồng Thiên Lượng ta coi trọng, không ai có thể giành được!
Hắn lộ ra một tia ngoan độc. Lúc này, quang não cũng truyền tin tức lại. Thân hình Hồng Thiên Lượng lập tức phóng lên, lao về phía vị trí của Cát Thu Lĩnh.
Hoán Tuyết tất nhiên lại bị hắn không để ý tới.
...
Lăng Hàn và Hoán Tuyết đi về phía trước không mục đích. Dù sao là tìm kiếm Hồng Vân Thạch. Đi nơi nào tìm không phải là tìm. Nói không chừng vận khí chợt tăng cao, có thể đánh ra thiên tài địa bảo gì cũng không nhất định.
Khoan hãy nói, Lăng Hàn người này khẳng định mang theo vòng ánh sáng cừu hận mãnh liệt. Bất luận đi đến nơi nào cũng có thể chọc ra chuyện. Không quan tâm hắn có nguyện ý hay không, chủ động hay là không chủ động, nhưng, hiện tại vòng ánh sáng thù hận khẳng định bị ẩn giấu sâu. Thay vào đó là thuộc tính may mắn của hắn.
Bởi vì, chỉ trong khoảng thời gian nửa ngày mà thôi, lại có đủ loại yêu thú lao về phía bọn họ, bị Lăng Hàn dễ dàng một quyền giết chết. Sau đó chứng minh, chúng đều là do trận pháp diễn hóa, cống hiến cho hắn vài khối Hồng Vân Thạch.
Đây tuyệt đối là giá trị may mắn bạo phát.
Vèo.
Lại là một con báo núi lao tới. Nhưng thực lực chỉ là mười mạch, vừa vặn đạt được điều kiện phóng kình khí ra ngoài. Chi phải phía trước của nó vung lên, liền có một đạo kình khí quét tới.
Hoán Tuyết quát một tiếng đón nhận.